Lòng Quý Ức như chấn động, cô vô thức ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Sắc mặt Hạ Quý Thần cũng xấu hơn, hai người nhìn nhau một cái, dù không nói gì nhưng trong lòng họ cũng hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Một giây sau, Hạ Quý Thần nắm tay Quý Ức kéo về phòng làm việc của bác sĩ ở khoa phụ sản.
Kết quả cuối cùng là Quý Ức bị động thai, có dấu hiệu sinh non, dấu hiệu sinh tồn của thai nhi rất yếu nên cần nằm viện quan sát.
Nhưng sau đó, bác sĩ còn đề nghị hai người không nên giữ đứa trẻ này.
Chỉ một câu lại khiến cả Quý Ức và Hạ Quý Thần hoảng sợ.
Cho dù là đề nghị của bác sĩ, nhưng trước khi hai người đưa ra quyết định, bác sĩ vẫn liên hệ đặt phòng cho Quý Ức, Hạ Quý Thần không để cô tự đi mà bế thẳng đến phòng bệnh.
Đặt Quý Ức lên giường, Hạ Quý Thần lấy chăn đắp lên người cô, dặn cô ngoan ngoãn nằm nghỉ rồi mới xuống lầu làm thủ tục nhập viện.
Lúc Hạ Quý Thần quay trở về phòng bệnh đã là nửa tiếng sau.
Sắc mặt Hạ Quý Thần vẫn tái nhợt như trước, đôi mày nhíu chặt thể hiện rõ sự lo lắng bất an.
Trong lòng Quý Ức cũng rất lo, nhưng thấy Hạ Quý Thần như vậy, cô lại càng đau lòng hơn, đợi Hạ Quý Thần đến cạnh mình, Quý Ức nắm lấy tay anh rồi cố gắng nở nụ cười vui vẻ, giọng điệu cũng vờ như thoải mái, lên tiếng trêu đùa: “Hạ Quý Thần, bác sĩ nói Bảo Bảo đã được hai tháng rồi, hai tháng trước chúng ta quyết định mang thai, không ngờ ngay đêm mình quyết định lại mang thai thật...”
Nói xong, mặt Quý Ức thoáng ửng hồng, nhỏ giọng thì thầm bên tai Hạ Quý Thần: “... Không ngờ anh lại lợi hại như vậy.”
Hạ Quý Thần cũng biết Quý Ức đang muốn giảm bớt bầu không khí áp lực, anh xúc động vô cùng, mặc dù ngoài mặt cũng phối hợp với lời trêu chọc của cô, khóe môi hơi cong lên, nhưng trong lòng lại càng thêm tự trách.
Anh nắm chặt lấy tay Quý Ức, sau đó cẩn thận ôm cô vào lòng.
Anh yên lặng ôm cô một lúc mới quay đầu nhẹ nói bên tai cô: “Anh xin lỗi.”
Chuyện này cũng không thể trách Hạ Quý Thần, vậy mà anh vẫn luôn ôm hết trách nhiệm về mình...
Lòng Quý Ức ấm lên, hơi cảm động, cô không nói gì mà chỉ ôm eo Hạ Quý Thần chặt hơn.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Qua rất lâu sau, Quý Ức nhẹ nhàng nói: “Hạ Quý Thần, dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ cố gắng, nếu không phải bất đắc dĩ lắm, em sẽ không bỏ đứa con của chúng ta“.
Con của chúng ta... cổ họng Hạ Quý Thần như có gì đó nghẹn lại, vừa chua xót, qua một lúc anh mới miễn cưỡng đáp lại một tiếng “ừ“.
Hồi lâu sau, Hạ Quý Thần quay đầu lại hôn lên tóc cô: “Anh sẽ bên em“.
Anh sẽ cùng em, cố gắng bảo vệ con của mình.
Cũng như anh sẽ cùng em tiếp tục sinh những đứa con khác nữa.
Quý Ức nghe Hạ Quý Thần nói vậy thì khẽ nở nụ cười.
Có lẽ vì mang thai, cô vừa cười xong đã hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói với Hạ Quý Thần: “Hạ Quý Thần, em đói“.
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Hạ Quý Thần nghẹn lời một lúc mới chiều chuộng hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Quý Ức “ừm” một tiếng thật dài rồi mới đáp: “Ăn đậu cô ve.”