Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 906: Chương 906: Tỷ vạn ngôi sao không bằng em (8)




Cảm giác được ánh nhìn của Hạ Quý Thần, Dương Lê bất giác đưa cánh tay phải giấu ra sau lưng: “Anh Hạ, tôi không hiểu ý của anh.”

Nhìn thấy cử động đó của Dương Lê, mặt Hạ Quý Thần vẫn không chút biến sắc.

Sự im lặng của Hạ Quý Thần càng làm Dương Lê cảm thấy áp lực. Ban đầu hắn còn giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng thời gian càng trôi qua, hắn lại càng cảm thấy thấp thỏm không yên. Hắn hắng giọng, chủ động lên tiếng để phá vỡ bầu không khí này: “Anh Hạ…”

“Xem ra anh vẫn chưa chịu đưa ra lựa chọn…” - Hạ Quý Thần dửng dưng cắt ngang lời Dương Lê: “… Anh đã không chịu lựa chọn thì tôi cũng không muốn ở đây lãng phí thời gian nữa, quyền quyết định thuộc về tôi nhé!”

Câu nói vừa dứt, Dương Lê còn chưa kịp phản ứng, thậm chí cả lời anh nói hắn cũng chưa kịp hiểu rõ thì đầu điếu thuốc mà Hạ Quý Thần đang cầm đã bị anh dụi thật mạnh vào mu bàn tay phải của Dương Lê.

Cảm giác đau đớn do bỏng ngay lập tức lan khắp toàn thân hắn. Dương Lê theo bản năng kêu lên một tiếng, cúi đầu vừa định nhìn mu bàn tay của mình nhưng còn chưa kịp nhìn thì cổ tay của hắn đã bị Hạ Quý Thần tóm lấy. Hắn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã cảm thấy một cơn đau dữ dội từ cổ tay, kèm theo là âm thanh như bị trật khớp.

Dương Lê kêu lên thảm thiết, chân hắn theo bản năng trở nên mềm nhũn.

Hạ Quý Thần như đã dự đoán được phản ứng này liền buông cổ tay của hắn ra, khiến hắn ngay lập tức ngã vật ra sàn nhà.

Một lúc sau, Dương Lê mới vượt qua cơn đau và bắt đầu có phản ứng. Hắn chạm nhẹ vào cổ tay, nhưng không may lại khiến cho toàn thân phải hứng chịu một cơn đau dữ dội khác.

Hắn nghĩ chắc hẳn là đã bị trật khớp rồi.

Dương Lê không dám cử động mạnh, chỉ có thể nhịn đau rồi ngẩng đầu nhìn lên phía Hạ Quý Thần: “Hạ Quý Thần, anh thật quá đáng! Anh có biết anh làm như thế này thì tôi có thể kiện anh tội tổn hại người khác không!”

“Quá đáng?” - Hạ Quý Thần trước khi ra tay ôn nhu nho nhã như một quý công tử, còn sau khi ra tay thì bao nhiêu cơn nóng giận trong người đều bộc phát ra ngoài. Nghe thấy lời nói nực cười của Dương Lê, anh “ha” một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Lê: “Cho anh biết, tôi sẽ còn quá đáng hơn nữa!”

Nói xong, Hạ Quý Thần cầm luôn cái đèn sàn bên cạnh đập tới tấp vào người Dương Lê.

Tiếng kêu thảm thiết của Dương Lê cùng tiếng vỡ nát của đèn sàn còn chưa kịp ngừng, Hạ Quý Thần đã đứng bên cạnh Dương Lê, khom người túm lấy cổ áo rồi giơ chân đạp thật mạnh vào bụng hắn: “Không phải muốn đi kiện tôi tội tổn hại người khác sao? Xem ra tôi phải ra tay thật nặng để anh đi giám định ra thương tật loại một mới được!”

Trước khi tay bị trật, Dương Lê vốn đã không phải là đối thủ của Hạ Quý Thần, huống hồ là khi tay đã trật. Đối mặt với tay đấm chân đá của Hạ Quý Thần, hắn không chút phản kháng.

Mới đầu hắn vẫn còn chút chí khí nghiến răng nghiến lợi mà chửi Hạ Quý Thần mấy câu. Đến cuối cùng, đừng nói đến chí khí, đến cả tôn nghiêm hắn cũng không còn quan tâm nữa, khóc lóc thảm thiết xin Hạ Quý Thần tha mạng.

Nhưng bất kể hắn có van xin thế nào, Hạ Quý Thần cũng không có ý định dừng tay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.