“Hàm Hàm lại sốt rồi, gọi bác sĩ sang xem thử...” - Trình Vị Vãn ngẩng đầu nói với bà vú, sau đó ôm Hàm Hàm vừa đi vừa dỗ.
Có lẽ Hàm Hàm đang cực kỳ khó chịu, cậu bé khóc đến mức không thở nổi.
Trình Vị Vãn ôm con cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể cậu bé cao thế nào.
Quản gia vội vàng rời đi lúc nãy đã nhanh chóng dẫn bác sĩ và y tá tới.
Trình Vị Vãn đặt Trình Hàm lên giường, bác sĩ và y tá cùng vây quanh giường bệnh bắt đầu kiểm tra cho Trình Hàm.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ nhìn nhiệt kế rồi nói với Trình Vị Vãn, quản gia và bà vú đang lo lắng đứng bên: “Tiểu tiểu gia sốt cao quá, nếu cứ sốt liên tục như vậy chắc là có lý do khác, chúng tôi cần lấy máu xét nghiệm.”
Nói xong, bác sĩ nhìn y tá bên cạnh: “Tranh thủ thời gian chuẩn bị đi.”
Y tá nhanh nhẹn “vâng” một tiếng rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Một lúc sau y tá đã đẩy một chiếc xe nhỏ quay về.
Bác sĩ nhìn y tá một cái, y tá vội tới bên giường bệnh ôm lấy Trình Hàm.
Cô vén áo của Trình Hàm lên, để hở cánh tay.
Bác sĩ khử trùng rồi dứt khoát đâm kim lấy máu.
Bị kim đâm đau quá nên Trình Hàm càng khóc thảm thương.
Bác sĩ lấy máu xong thì ngừng lại.
Sau khi rút kim ra, bác sĩ không dừng lại lâu trong phòng bệnh mà cầm lấy ống máu vừa rút được đi tới phòng thí nghiệm.
Trước khi mọi chuyện rõ ràng, bác sĩ không đề nghị Trình Hàm dùng thuốc mà phải chờ kết quả kiểm tra, cho nên trong thời gian này, Trình Hàm cứ khóc suốt.
Có lẽ là vì mẹ con máu mủ, Trình Vị Vãn ôm lấy Trình Hàm, nghe con khóc đến tê tâm liệt phế, trong lòng cũng thấy hoang mang, nếu không phải ôm Hàm Hàm, chắc cô sẽ đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng mất.
Thời gian trôi qua, áp lực trong lòng Trình Vị Vãn càng lúc càng lớn, ngay khi cô không nhịn được muốn ôm Trình Hàm đi tới hỏi bác sĩ, thì phòng bệnh yên tĩnh bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm đi tới.
Vẻ mặt của ông khá nghiêm trọng, Trình Vị Vãn nhìn thấy lại càng hoang mang, vô thức ôm chặt lấy Hàm Hàm trong lòng: “Bác sĩ La, tình hình của Hàm Hàm sao rồi?”
Bác sĩ La không trả lời Trình Vị Vãn mà nhìn quản gia bên cạnh: “Gọi điện thoại cho Hàn tiên sinh, nói ngài ấy đến bệnh viện một chuyến.”
Chỉ một câu, Trình Vị Vãn nghe xong sắc mặt thêm tái nhợt.
Cô cũng đoán được ít nhiều, tình hình của Hàm Hàm có lẽ còn tệ hơn cô nghĩ, cho nên cô không dám lên tiếng hỏi.
Quản gia nghe theo lời bác sĩ, sau khi gọi điện cho Hàn Tri Phản xong, ông mới hỏi: “Rốt cuộc tiểu thiếu gia bị làm sao?”
“Theo kết quả xét nghiệm sơ bộ, tiểu thiếu gia bị bệnh về máu, khả năng cao là bệnh bạch cầu, còn cụ thể thì ngày mai phải làm thêm xét nghiệm mới xác định chắc chắn được.”
Bệnh bạch cầu? Sao tự dưng Hàm Hàm lại bị bệnh bạch cầu?
Trình Vị Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua Hàm Hàm, bởi vì khóc quá mệt mỏi, cậu bé tím tái mê man, Trình Vị Vãn lùi về sau hai bước, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống giường.
Bà vú nghe thấy ba chữ “bệnh bạch cầu” nên cũng bị hù, cả người sững sờ một lúc mới thì thào: “Sao đang yên đang lành, tự dưng lại bị căn bệnh đó, bệnh này có trị được không?”
“Hiện tại tôi cũng không dám cam đoan với mọi người, phải đợi kết quả kiểm tra đã.”