Chương 123: Bỏ cả thế giới để yêu em (3)
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Anh đang xem video, từ hình ảnh cùng màu sắc có thể biết được video này hẳn là quay từ rất lâu rồi.
Cảnh tượng trong video rất quen thuộc, Qúy Ức theo bản năng liền đem tầm mắt chuyển hết qua, cô còn chưa có thấy rõ bối cảnh là ở chỗ nào, trong video đã xuất hiện một thiếu nữ mặc áo đỏ đặc biệt hấp dẫn lực chú ý.
Mặc dù không thấy rõ dung mạo nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua Qúy Ức cũng có thể nhận ra thiếu nữ áo đỏ kia chính là cô.
“Hạ Dư Quang” không phải đang xử lý chuyện gì quan trọng mà là xem video hồi còn nhỏ của cô … Hơn nữa, đã qua nhiều năm như vậy mà anh ấy vẫn còn giữ những video đó sao?
Tim của Qúy Ức bỗng nhiên đập trật hai nhịp.
Chờ cô ổn định lại tinh thần, đang chuẩn bị xem cẩn thận hơn một chút đã thấy “Hạ Dư Quang” nãy giờ đang tập trung tinh thần xem video hơi hơi quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô biểu cảm của anh rõ ràng cứng đờ một chút, sau đó giống như là nhớ tới cái gì liền giơ tay đem máy tính đóng lại thật mạnh.
Hạ Qúy Thần không có xác định được vừa rồi Qúy Ức có thấy hắn đang xem video có cô trong đó mà hắn cất giữ hay không nên đáy lòng của hắn có chút hoảng loạn. Bất quá chỉ một cái chớp mắt hắn lại khôi phục lại như thường, tầm mắt nhìn về phía tách trà Qúy Ức đã đặt xuống một lúc, sau đó lại cầm lấy điện thoại gõ gõ mấy cái, hắn giống như là chuyện gì cũng chưa có phát sinh, đưa điện thoại tới trước mặt Qúy Ức: “Mãn Mãn, làm sao lại là em?”
Quý Ức thấy “Hạ Dư Quang” giả bộ như không có xem cái gì , tự nhiên cũng không có bóc mẽ anh, chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói: “Em vừa mới đi tản bộ về, đúng lúc nhìn thấy người giúp việc mang trà cho anh, cũng tiện đường nên mang vào cho anh luôn”.
Hạ Qúy Thần nhẹ gật đầu một cái, thu hồi lại điện thoại, tiếp tục gõ chữ: “Thân thể tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi”.
Tuy rằng Qúy Ức đã trả lời như thế nhưng Hạ Qúy Thần vẫn đứng dậy, vươn tay sờ sờ trán của cô, xác định không còn sốt nữa mới rút tay về, cầm lấy điện thoại di động tiếp tục gõ chữ: “Đã uống thuốc rồi sao?”
“Còn chưa có ……” Qúy Ức dừng một chút lại nói: “…….Em bây giờ lập tức đi uống”.
Hạ Qúy Thần nhẹ gật đầu, cũng không có gõ chữ nữa.
Quý Ức chần chừ ở thư phòng một lát, rốt cuộc mới lên tiếng nói vào vấn đề chính: “Anh Dư Quang, tối hôm qua cảm ơn anh”.
Hạ Qúy Thần biết Qúy Ức đang nói đến việc tối hôm qua sau khi hắn về nhà, thấy cô sốt cao không tỉnh, hắn đã chăm sóc cô một đêm … Không, không phải, trong nhận thức của cô là Hạ Dư Quang chứ không phải hắn …. Hạ Qúy Thần rũ mi mắt che lấp đáy mắt vừa lóe lên sự cô đơn, giây tiếp theo hắn lại nâng lên mi mắt, nhìn về phía cô mà mỉm cười giống như bộ dáng của Hạ Dư Quang mà hắn học được trong video, vẻ mặt lại ôn hòa mà chậm rãi lắc đầu tỏ vẻ không cần cảm ơn.
Thư phòng an tĩnh một lát, Qúy Ức chỉ chỉ về phía cửa : “Anh Dư Quang, vậy anh đang làm gì thì tiếp tục đi, em ra ngoài uống thuốc”.
Hạ Qúy Thần gật đầu nhìn Qúy Ức đi ra khỏi cửa, chờ đến khi cô đóng cửa lại hắn mới lần nữa nhìn xuống máy tính.