Chương 180: Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời (10)
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Sau khi hắn rời đi thì cô đi tắm, rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi?
Hạ Qúy Thần nghĩ như vậy nên liền nâng chân lên, bước nhẹ về cửa phòng đối diện.
Hắn sợ đánh thức cô nghỉ ngơi nên động tác mở cửa cũng nhẹ nhàng đến cực hạn.
Phòng ngủ không bật đèn, nhưng nhờ vào ánh đèn của phòng khách Hạ Qúy Thần vẫn nhìn thấy rõ ràng bên trong, phòng ngủ sạch sẽ ngăn nắp vô cùng, không có chút dấu vết nào của việc đã có người ở.
Hạ Qúy Thần nhăn nhăn mày, sau đó liền vươn tay sờ soạng trên vách tường tìm công tắc để bật đèn.
Ánh đèn sáng rực, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy giường lớn trống rỗng, nệm sạch sẽ chăn gấp gọn gang, căn bản là không ai ……..
Trong lòng Hạ Qúy Thần đột nhiên nhảy dựng, hắn sải bước đi đến trước giường, lật chăn lên, xác định không có ai liền lập tức xoay người quay trở lại phòng khách.
Hắn quét một vòng cảnh tượng trong phòng, xác định cô không có ở đây xong liền đi vào toilet, bồn tắm cùng phòng xông hơi, phòng nào hắn cũng tìm hết một lượt, nhưng tình trạng lại giống y như phòng ngủ, không có bóng dáng của cô.
Lúc này Hạ Qúy Thần mới hậu tri hậu giác phát hiện, quần áo của cô bị hắn xé rách cũng không còn.
Cô sẽ không phải là mặc bộ quần áo đó mà rời đi đi?
Hạ Qúy Thần đi nhanh lại chỗ máy bàn, sau đó gọi một cuộc điện thoại, giám đốc khách sạn vừa mới tiếp điện thoại, hắn lập tức mở miệng hỏi: “Phòng 1001, người tôi mang về đâu?”
“Hạ tiên sinh, ngài chờ …” Cách điện thoại, Hạ Qúy Thần nghe thấy âm thanh dò hỏi của giám đốc khách sạn đối với nhân viên lễ tân, đại khái qua một phút đồng hồ thì giám đốc khách sạn lại mở miệng: “Hạ tiên sinh, vị tiểu thư mà ngài mang đến, ba giờ trước có nhờ nhân viên công tác chuẩn bị một bộ quần áo, sau khi trả tiền liền rời đi”.
Ba giờ trước liền rời đi ….. Hạ Qúy Thần ngắt điện thoại, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra xem giờ.
Nói cách khác, sau khi hắn rời đi khoảng nửa giờ thì cô liền rời đi rồi …… Lúc ấy còn chưa đến 9 giờ, 11 giờ Đường Họa Họa nhắn tin cho hắn nói là cô còn chưa trở về ký túc xá, cũng không có về nhà ….. Vậy cô đã đi đâu trong hai giờ kia?
Hạ Qúy Thần rốt cuộc vẫn là có chút không yên tâm, trong đầu vừa mới hiện lên nghi hoặc đã lập tức click mở WeChat, gửi một tin nhắn qua cho Đường Họa Họa: “Cô ấy đã về trường chưa?”.
Đường Họa Họa hẳn là đi ngủ rồi, mãi mà vẫn chưa thấy trả lời lại hắn.
Hạ Qúy Thần nắm di động, đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng khách một lúc lâu, sau đó mới ý thức được chính mình hình như đã quá mức khẩn trương, 11 giờ cô chưa có về trường, nhưng bây giờ cũng đã là rạng sáng rồi, có khi 11 rưỡi hoặc 12 giờ gì đó cô đã trở về trường học rồi cũng nên?
Cô là người lớn cũng không phải là con nít, trị an của Bắc Kinh lại rất tốt, lúc rời khỏi khách sạn cô còn chuẩn bị quần áo nữa, hẳn là sẽ không có chuyện gì ……
Hạ Qúy Thần cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại, sau đó đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm bóng đêm bên ngoài một lúc lâu thì mới trở lại phòng ngủ, ( Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Dịch Ngôn Tình – không nên copy trái phép ) nằm ở trên giường, đi vào giấc ngủ.
Hạ Qúy Thần không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng “Leng keng”, cả người liền bừng tỉnh.
Rèm màn không có kéo lại, ngoài cửa trời cũng đã sáng, ánh sáng mặt trời chiếu một thành một vùng đỏ rực.
Hạ Qúy Thần ngồi dậy, cầm lấy di động click mở WeChat, liền nhìn thấy tin nhắn của Đường Họa Họa: “Suốt một đêm qua Tiểu Ức không có trở về, em vừa mới gọi điện cho cậu ấy nhưng lại không có ai nhận điện thoại”.
Suốt đêm không về? Không ai nhận điện thoại?
Ngay sau đó Hạ Qúy Thần liền gọi vào số điện thoại của Qúy Ức, giống như Đường Họa Họa nói, bên trong điện thoại truyền đến câu “Thực xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không thể nghe điện thoại được”, Qúy Ức cũng không nghe điện thoại của hắn.