Chương 209: Thân phận để gặp em (9)
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Tuy rằng bên Lâm Nhã xảy ra chuyện không hay, nhưng một giấc này Qúy Ức lại ngủ rất an tĩnh, đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã gần 11 giờ trưa.
Cô vén chăn lên ngồi dậy, việc đầu tiên là kiểm tra cổ chân một chút, dưới tác dụng của thuốc, cổ chân bị sưng đỏ cũng đã giảm đi rất nhiều.
Cô thử xuống đất đi hai bước, chân vẫn có chút đau nhưng so với hôm qua thì tốt hơn rất nhiều.
Xem ra đúng như lời bác sĩ chỉnh hình nói tối hôm qua, cô chỉ cần ở lại khách sạn khoảng một ngày, ngày mai thật sự có thể xuống đất đi lại bình thường.
Quý Ức đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt trước, sau đó mới quay trở lại giường tìm điện thoại, trên chỗ khóa màn hình, cô có thể nhìn thấy hai cái tin nhắn của “Hạ Dư Quang”.
Một cái là câu khách sáo “Không có gì”, cái còn lại là “Ngủ ngon”.
Cô mở hẳn phần tin nhắn ra, lúc này mới nhìn thấy thời gian mà “Hạ Dư Quang” trả lời lại tin nhắn cho cô, là bốn rưỡi sáng.
Anh Dư Quang là ngủ quên, sau đó tỉnh lại lúc bốn rưỡi rồi trả lời tin nhắn của cô, hay là trước đó anh ấy có việc, vẫn luôn chưa có ngủ?
(Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Dịch Ngôn Tình – không nên copy trái phép).
Quý Ức nghĩ nghĩ, đầu ngón tay liền gõ gõ mấy chữ, sau đó gửi đi: “Anh Dư Quang, giờ đó làm sao anh còn chưa ngủ?”.
“Hạ Dư Quang” hình như không có cầm điện thoại, cô đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy anh ấy trả lời, cô đặt di động xuống, vừa mới chuẩn bị cầm máy bàn gọi điện xuống quầy lễ tân đặt cơm thì di động lại vang lên tiếng “ting ting”.
Quý Ức liếc mắt qua màn hình điện thoại, nhìn thấy “Hạ Dư Quang” trả lời lại: “Mãn Mãn, mở cửa”.
Mở cửa? Mở cửa gì?
Quý Ức ngẩn người, tưởng “Hạ Dư Quang” gửi nhầm rồi, vừa mới chuẩn bị cầm lấy điện thoại trả lời lại một cái “?” thì cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa “Thịch thịch thịch”.
Quý Ức thuận miệng hỏi câu “Ai vậy?”, sau đó thấy tiếng gõ cửa mãi không có ngừng, liền vừa nhảy lò cò một chân đi về phía cửa, vừa cầm điện thoại mở khóa màn hình, trả lời lại cho “Hạ Dư Quang”.
“Anh Dư Quang, có phải anh gửi nhầm hay không?”. Qúy Ức gõ xong những lời này, vừa vặn cũng đi đến trước cửa phòng, cô chưa bấm gửi đi, mà vươn tay mở cửa trước.
Người nam nhân đứng ở trước cửa, một tay xách theo hai cái túi, tay còn lại thì cầm điện thoại di động, cúi đầu nhìn màn hình, giống như là đang muốn gõ chữ.
Hai cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài, ngoại trừ cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ ngoại thì không còn cái gì khác.
Qúy Ức nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cô giống như bị điểm huyệt, trong nháy mắt cả người liền ngây ngẩn.
Nam nhân nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu nhìn về phía Qúy Ức, hắn không nói chuyện, chỉ là hướng về phía cô cong môi, hơi hơi mỉm cười.
Nhìn thấy “Hạ Dư Quang” cười, Qúy Ức mới giật giật khóe môi, sau đó cả người lại giống như bị mất hồn, vẫn đứng im không nhúc nhích, trố mắt một trận, rồi mới mang theo vài phần không xác định, mở miệng hỏi: “Dư, Anh Dư Quang?”.
Hạ Qúy Thần không nói chuyện, biểu tình nhìn Qúy Ức vẫn giống như lúc nãy, ôn nhuận cùng thân thiện.
Qúy Ức thu hồi lại tâm tình vì “Hạ Dư Quang” xuất hiện mà chấn động, sau đó tiếp tục mở miệng: “Anh Dư Quang, anh làm sao lại ở chỗ này?”.
Quý Ức hỏi xong thì mới phát hiện sắc mặt “Hạ Dư Quang” có chút mệt mỏi, đôi mắt quầng thâm nghiêm trọng, giống như là cả đêm không có nghỉ ngơi.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, mình vừa mới nhìn thấy tin nhắn anh ấy gửi vào lúc bốn rưỡi sáng, trong đầu bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ mà cô không dám tưởng tượng: Anh Dư Quang sẽ không phải là đi máy bay suốt đêm để đến Lệ Giang đi?