Chương 212: Người duy nhất không quên cô(2)
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu, bàn tay nắm đôi đũa của cô cũng run rẩy một chút, cô không cẩn thận đẩy khay đồ ăn lên phía trước, khay đồ ăn dừng lại ngay trước mặt “Hạ Dư Quang”.
“Hạ Dư Quang” đang cúi đầu ăn cơm, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Qúy Ức.
Quý Ức sợ cảm xúc của mình hiện lên trên mặt, “Hạ Dư Quang” sẽ biết được điều gì đó nên còn chưa có tiếp xúc với tầm mắt của “Hạ Dư Quang”, cô đã vội vàng cúi đầu xuống, nhìn chỗ đồ ăn thừa bị rơi rớt ở trên bàn ăn.
Cô giả vờ như vừa rồi mình không có cẩn thận, vươn tay lấy khay cơm lại, sau đó gắp một ít đồ ăn, bỏ vào trong miệng.
Hạ Qúy Thần nhìn Qúy Ức trong giây lát, thấy cô vẫn như bình thường thì cũng không để tâm nữa, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, cử chỉ ưu nhã, tiếp tục ăn cơm.
Quý Ức đợi đến khi cảm xúc quay cuồng mãnh liệt trong lòng thoáng bình ổn lại một chút thì mới nâng mí mắt lên, trộm nhìn “Hạ Dư Quang” một cái.
“Hạ Dư Quang” đang cầm ly cà phê, sắc mặt ôn hòa thưởng thức hương vị của cà phê, hiển nhiên là không phát hiện được sự thất thố vừa rồi của cô.
Sự thấp thỏm trong lòng Qúy Ức cũng dần biến mất, cô đã ăn no nên đặt đũa xuống, nhìn “Hạ Dư Quang” hai giây, lại nhẹ giọng mở miệng: “Anh Dư Quang, kỳ thật em không có việc gì, không cần thiết phải phiền toái anh chạy một chuyến sang đây như vậy”.
Hạ Qúy Thần không nhanh không chậm hớp một ngụm cà phê, sau đó mới đặt ly cà phê xuống, cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn, đầu ngón tay động động mấy cái rồi đưa cho Qúy Ức.
Quý Ức nhận lấy, nhìn thấy trên màn hình hiển thị ba chữ đơn giản: “Không yên tâm”.
Đầu ngón tay Qúy Ức run lên, di động ở trong lòng bàn tay của cô suýt nữa tuột ra, rớt xuống trên mặt đất.
(Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Dịch Ngôn Tình – không nên copy trái phép).
Cô hơi hoảng loạn, vội vàng nắm chặt điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua “Hạ Dư Quang”, lúc tiếp xúc với tầm mắt của anh ấy, đôi mắt của cô liền chớp chớp mấy cái.
Ba chữ kia “Hạ Dư Quang” nói quá thẳng, thẳng đến mức cô không biết nên đáp lại anh ấy như thế nào, ánh mắt cô đảo loạn trong giây lát, đợi đến khi cô miễn cưỡng ổn định lại tâm tình thì mới ra vẻ trấn định, cười mở miệng: “Mặc kệ như thế nào, anh Dư Quang, em vẫn muốn cám ơn anh, em ……”.
Quý Ức nói được một nửa, lại bỗng nhiên không biết nói tiếp như thế nào, cô cảm giác được tim mình đập càng ngày càng nhanh, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung vì đập quá nhanh, lúc cô đang không biết làm thế nào, khóe mắt vô tình lại liếc qua chiếc giường lớn ở một bên, cô nghĩ lại thì thấy “Hạ Dư Quang” ngồi máy bay suốt đêm, còn chưa có được nghỉ ngơi nên ánh mắt liền sáng lên, tiếp tục lời nói còn đang dang dở lúc nãy: “ …Em ngủ rất lâu cho nên đã ngủ đủ rồi, anh Dư Quang, anh ngồi máy bay suốt đêm đến đây, nhất định là còn chưa có nghỉ ngơi đủ, anh dùng cơm xong thì đi rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi đi”.
Hạ Qúy Thần cũng không cự tuyệt ý tốt của Qúy Ức, “ừ” nhẹ một tiếng, bưng ly cà phê đặt ở trên bàn lên, uống hết cà phê trong ly, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hạ Qúy Thần rửa mặt xong thì đổi một bộ quần áo khác, hắn thật sự rất mệt mỏi, hắn chỉ liếc nhìn Qúy Ức một chút, không có nói chuyện với cô mà trực tiếp nằm xuống giường, đắp chăn lên, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Quý Ức không dám bật TV vì sợ phá hư giấc ngủ của “Hạ Dư Quang”, cô mở điện thoại lên, tìm cuốn tiểu thuyết “Tam thiên si” ở trên mạng, sau đó bắt đầu đọc từ đầu đến cuối.
Qúy Ức duy trì tư thế đọc sách một lúc lâu nên có chút mệt mỏi.
Cô buông lỏng bàn tay đang cầm di động xuống sô pha, tay còn lại thì xoa xoa cái cổ có chút nhức mỏi, sau đó tầm mắt lại lơ đãng dừng lại trên người của “Hạ Dư Quang” đang nằm trên giường.