Chương 222:
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Ánh mắt cô thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình TV phía trước, nhìn một hồi lâu thì đại não mới bắt đầu suy nghĩ.
Cho nên, sau khi cô tỉnh lại, người mà cô mãi không quên, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tìm kiếm, chính là anh Dư Quang?
Cũng đúng …. Hiện tại, trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ cô, người đối xử tốt với cô nhất cũng chỉ có anh Dư Quang, chủ nhân của miếng ngọc có thể đi thăm cô mỗi tháng, tất nhiên là trong lòng sẽ nhớ nhung cô, ngoại trừ anh Dư Quang – người ở bên cạnh cô cả ngày hôm qua chỉ vì chân cô bị thương thì còn có ai khác, có ai có thể làm được như thế?
Hơn nữa, làm sao cô lại quên mất, sau khi cô cùng với Hạ Dư Quang kết hôn giả, mỗi lần anh Dư Quang đến Bắc Kinh, đều sẽ là vào ngày mười tám ….
Càng nhiều ý nghĩ hiện ra trong đầu, tim của Qúy Ức cũng càng ngày càng đập nhanh hơn.
Nguyên lai là anh Dư Quang, trong ba năm cô hôn mê, người mà vẫn luôn không quên cô là anh Dư Quang.
Nguyên lai người mà cô muốn tìm là anh Dư Quang, lại là anh Dư Quang.
Một loại tình cảm không thể giải thích đột nhiên tràn ngập lồng ngực Qúy Ức, nó cứ tùy ý cuồn cuộn trong lòng cô, làm cho cô mơ hồ cảm thấy bản thân mình sắp không xong rồi.
Cô vẫn luôn cho rằng, cô có thể khống chế tốt bản thân, tạo khoảng cách với Hạ Dư Quang, không cho mọi thứ phát triển đến mức vạn kiếp bất phục.
Nhưng đến bây giờ, cô mới phát hiện, cô đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của anh Dư Quang đối với cô.
Loại ảnh hưởng này rất mạnh, nhìn thì giống như không có tí ảnh hưởng gì nhưng thực chất nó lại len lỏi từng tí một, tinh tế rồi lại dày nặng, giống như kiểu loại kịch độc không có thuốc giải, từ từ thong thả tiến vào trong cơ thể của cô, sau đó đi tới lục phủ ngũ tạng, làm cô không hề phòng bị, sau đó lại càng không thể ngăn cản.
Qúy Ức không biết, đối với loại độc dược này, cô có thể chống đỡ được bao lâu.
Nhưng cô lại rất rõ ràng, bây giờ, chỉ cần cô còn một chút lý trí thì phải cắn chặt răng, giữ cho mình tỉnh táo.
Bởi vì giữa cô cùng anh Dư Quang, còn có một Hạ Qúy Thần ….
(Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Dịch Ngôn Tình – không nên copy trái phép).
Sau khi cổ chân của Qúy Ức khỏi hoàn toàn, cô vẫn theo kế hoạch như ban đầu, đi Nhĩ Hải.
Mỗi ngày cô đều sẽ nhận được tin nhắn của “Hạ Dư Quang”, cô cũng vẫn trả lời lại cho anh ấy, nhưng cô lại không có can đảm phát triển tình cảm cùng anh ấy, cho nên cô vẫn không có hỏi anh ấy chuyện cô hôn mê ba năm kia, có phải mỗi tháng anh ấy đều đến thăm cô hay không, đương nhiên cô cũng không để cho “Hạ Dư Quang” biết, miếng ngọc nhỏ mà anh ấy làm rơi đang ở trong tay của cô.
Chuyến du lịch cũng nhanh chóng kết thúc, đảo mắt liền đến mùng mười tháng giêng, cách thời gian khai giảng còn một khoảng thời gian, Qúy Ức ngồi máy bay trở về Bắc Kinh.
Ở nhà, Qúy Ức thoải mái dễ chịu ăn ngủ ngủ ăn hết ba ngày, sau đó vào ngày 14 tháng giêng, tức ngày 18 tháng 2 dương lịch, “Hạ Dư Quang” bay tới Bắc Kinh.
Quý Ức cùng “Hạ Dư Quang” chỉ ăn với nhau được một bữa tối, bởi vì Qúy Ức tìm lý do thoái thác cho nên tối đó cô không về chung cư cùng “Hạ Dư Quang” mà trực tiếp trở về nhà.
“Hạ Dư Quang” lái xe đưa cô về nhà, lúc xuống xe, Qúy Ức liền lấy miếng ngọc nhặt được ở Lệ Giang ra trả lại cho “Hạ Dư Quang”.
Không nhìn thấy miếng ngọc còn đỡ, vừa nhìn thấy miếng ngọc, trong đầu Qúy Ức liền hiện ra những việc mà “Hạ Dư Quang” làm cho cô, cho dù cô đã cực lực khống chế chính mình, nhưng lúc đưa miếng ngọc cho “Hạ Dư Quang”, đầu ngón tay vẫn nhẹ nhàng run lên.
Về nhà, lúc nằm ở trên giường, Qúy Ức mất rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng đem cảm xúc đang dao động phập phồng mà “Hạ Dư Quang” tạo ra cho cô, bình ổn xuống.
Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa xong, cô liền trở về trường học.