Chương 115: Cô không xứng để tôi làm như vậy (5)
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Quý Ức nghe Hạ Qúy Thần nói tới đây giống như là bừng tỉnh, liền đứng lên rồi đẩy ghế ra phía sau.
Lúc cô khom người nhặt túi xách lại ảnh hưởng tới miệng vết thương.
Hạ Qúy Thần rõ ràng thấy Qúy Ức bởi vì đau mà ấn đường nhíu lại, cắn chặt lấy môi dưới. Hắn theo bản năng muốn mở miệng nhưng còn chưa có kịp phản ứng, cô đã lảo đảo chạy đi mất.
Trong phòng học cũ nát mà bẩn thỉu giờ chỉ còn lại một mình Hạ Qúy Thần.
Hạ Qúy Thần vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trước ghế cởi dây thừng cho Qúy Ức như từ đầu đến giờ, cả người hắn không có nhúc nhích một chút nào.
Thật lâu sau hắn mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, đem tầm mắt đang nhìn về phương hướng Qúy Ức mới chạy đi lúc nãy thu trở về.
Hắn biết chính mình lại làm hỏng việc, nói sai lời nữa rồi.
Hắn thật sự không muốn cùng cô nháo thành như vậy nhưng lúc hắn nhìn thấy cô kiên quyết rút tay về, lại nói những lời như thế khiến hắn thật khó chịu. Hắn đã cực lực khống chế tâm tình của mình nhưng chung quy vẫn là không thể nhịn xuống được.
Tóm lại là hắn vẫn không muốn cô biết được một vài chuyện, tỷ như hắn thích cô; hay như việc cô rời đi mấy năm, hắn rất nhớ cô.
Hắn rất rõ ràng chính mình sở dĩ có ý niệm như vậy là bởi vì đáy lòng hắn còn để ý chuyện một đêm bốn năm trước kia, trong lúc hắn và cô đang triền miên cô lại gọi tên anh trai của hắn – “Dư Quang”.
Hắn yêu thích cô bao nhiêu thì một đêm kia cô lại khiến hắn chật vật, không chịu đựng nổi bấy nhiêu. Mà sự chật vật như vậy hắn vĩnh viễn không muốn cô nhìn thấy, cho nên hắn luôn dùng những lời khẩu thị tâm phi để làm tổn thương cô, đồng thời che lấp một phần tâm tư chân thật từ đáy lòng của hắn.
Hắn biết rõ, đây là do lòng tự trọng cùng sự không cam lòng quấy phá.
Thật lâu sau Hạ Qúy Thần mới đứng lên rời khỏi phòng học bỏ hoang.
Ngồi trên xe, Hạ Qúy Thần nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, thấy đã qua 9 giờ, như vậy nếu cô muốn có được vai diễn “tiểu Cửu”, nhất định sẽ chạy đến phim trường đầu tiên.
Cho dù trước đó không lâu cô vừa mới khiến hắn khổ sở như vậy nhưng giờ phút này hắn vẫn là không bỏ mặc cô được.
Hắn luôn luôn bởi vì cô mà rối rắm, mâu thuẫn.
Hạ Qúy Thần bỗng nhiên có chút khổ sở, hắn rũ mi mắt, im lặng một lát. Qua mấy giây, vẫn là làm theo ý muốn từ đáy lòng của mình, Hạ Qúy Thần lấy điện thoại di động ra gọi cho đạo diễn Lương.
Điện thoại rất nhanh liền có người bắt máy, hắn khách sáo hai câu liền đi thẳng vào vấn đề: “Vừa nãy tôi có việc tìm diễn viên diễn vai “tiểu Cửu” một chút, cô ấy có khả năng lát nữa mới kịp đến phim trường …”
Ngắt điện thoại, Hạ Qúy Thần ở trong xe ngồi yên lặng một lát mới khởi động xe, theo đường cũ rời khỏi trường.
Trên đường đi đến phim trường, trong lúc Hạ Qúy Thần dừng đèn đỏ, trong lúc lơ đãng nhìn qua cửa sổ của ghế lái phụ lại thấy một tiệm thuốc ở ven đường, trong đầu hắn tức khắc nhớ đến chuyện cô đang bị thương.
Hắn dẫm chân ga tiếp tục đi về phía trước nhưng chỉ đi chậm rì rì, nghĩ nghĩ vẫn là dừng xe ở ven đường, xuống xe đi tới tiệm thuốc.
Quý Ức ngồi yên ổn trên xe taxi đã là 8 giờ 50 phút, đúng lúc Bắc Kinh đang vào giờ cao điểm, kẹt xe một đường thật dài, chờ đến lúc cô tới được chỗ đoàn làm phim “Vương thành” đã gần 10 giờ.