Editor: Sênh Ca
Beta: Stuki^^
Kỳ thật Lâm Nhã cũng chưa nói được bao nhiêu câu, nhưng Hạ QuýThần chính là người không có tính nhẫn nại, hắn vừa mới ngẩng đầu,muốn tránh khỏi cô ta, kết quả liền thấy được Quý Ức đứng ở cách đó không xa.
Cô đang nhìn hắn và Lâm Nhã, ánh mắt thực sạch sẽ, không biểu lộcảm xúc gì. Nhưng vào thời khắc ấy, hắn cũng không biết là mình tại sao lại thế này. Đáy lòng lộp bộp, nổi lên loại cảm giác hoảng loạn nói không nên lời, theo bản năng mà liền tính bước về phía cô, chỉ là chân còn không chưa bước được nửa bước. Cô cũng đã xoay người, vội vàng rời đi.
Vốn dĩ tâm tình không tốt, nháy mắtnhư đã chịu đựng tới cực hạn. Hắnnhìn chằm chằm chỗ Quý Ức vừa mới đã đứng, yên lặng nhìn một lát, sau đó liền bật lửa cũng không mua, trực tiếp xoay người kéo cửa xe, vào trong xe.
Anh cũng không để ý tới Lâm Nhã đang không ngừng vươn tay đập cửa sổ xe, tàn nhẫn dẫm chân ga, đem cô ta ném ở phía sau xe, nghênh ngang mà đi.
Khi về gần đến nhà, Hạ Quý Thần nhận được điện thoại của Hàn Tri Phản gọi tới: “ Đến Kim Bích Huy Hoàng đánh bài!”, hắn chưa nghĩ ra có đi hay là không, “Ừ” một tiếng, liền cúp điện thoại.
Chạy đến cửa tiểu khu, Hạ Quý Thần chuẩn bị quẹo vào, lại nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, cuối cùng vẫn là chần chờ. Lần nữa lựa chọn thay đổi hướng xe, hướng về phía “Kim Bích Huy Hoàng” mà đi.
Thời gian trôi qua, ánh sáng dần bị bóng tối thay thế, thoắt cái, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối mịch.
Hàn Tri Phản đem bài hạ xuống trước mặt Hạ Quý Thần, nâng mắt nhìn thời gian. Đã lâu, vì thế liền quay đầu, nhìn người từ khi xuất hiện trước đến bây giờ luôn luôn bảo trì yên tĩnh, cũng chưa mở miệng nói một câu, hỏi: “Đi sang bên cạnh ăn một chút gì?”
Hạ Quý Thần biết, trong miệng của Hàn Tri Phản nói “bên cạnh” là chỉkhách sạn Bắc Kinh nằm bên cạnh.Đầu ngón tay hắn tùy ý vuốt ve tấm bài tẩy, trầm tư một lát, nhẹ gật đầu, dẫn đầu đứng lên, hướng về phíangoài đi ra.
Người phục vụ vội vàng tiếp đón Hàn Tri Phản, ký giấy tờ, sau đónhìn vị khách vội vàng này xách quần áo, vội vội vang vàng đuổi theo.
Cơm nước xong, Hàn Tri Phản theo thói quen lấy ra gói thuốc, khi lấy rađiếu thuốc, vừa mới chuẩn bị đưa tới bên miệng, liền nghĩ tới Hạ Quý Thần, vì thế yên lặng đưa qua trước mặt Hạ Quý Thần: “Hút không?”
Hạ Quý Thần vươn tay tiếp lấy, không mở miệng.
Hàn Tri Phản đưa cho Hạ Quý Thần, sau đó mới lấy cho mình. Anhngậm điếu thuốc chậm rãi hút, vốn tưởng rằng Hạ Quý Thần sẽ giống như trước kia, đem điếu thuốc kẹp ởđầu ngón tay. Nhưng không ngờ,hắn ngồi lẳng lặng châm thuốc, rồigiây tiếp theo, tự nhiên đem thuốc lên miệng rít thật mạnh.
Cùng Hạ Quý Thần đã học chung với nhau bốn năm đại học, Hàn Tri Phản đối với hắn cũng tương đối quen thuộc. Trước kia hắn thích yên lặng, lại không hút thuốc lá.
Ngoại trừ một lần ba năm trước đây, anh thấy hắn yên lặng từng ngụm từng ngụm hút thuốc, đây làlần thứ hai nhìn thấy hắn hút thuốc.
Hành động khác thường của Hạ Quý Thần làm cho Hàn Tri Phản ngẩn người, tầm mắt anh ta liền dừng ở trước bàn ăn của Hạ Quý Thần. Sau đó anh ta mới phát hiện ra bàn ăn Hạ Quý Thần, món dầu mỡ đều không có. Cơm chiều giống như chỉ có mình anh ta ăn, màchiếc đũa của hắn cũng chưa động.
Hàn Tri Phản nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Như thế nào? Tâm tình không tốt?”