Đại Thần Điện Cạnh Thầm Yêu Tôi

Chương 7: Chương 7: Bé con nhà ai?




Editor: Moriuchi Eira

Mạc Bắc không nói chuyện, cô im lặng nhìn cậu bé đang ôm chân mình.

Bé con mãi không buông tay, cứ dán lấy cô, cái miệng nhỏ sau lớp khẩu trang giả bộ ho khan.

Mạc Bắc dứt khoát nghiêng đầu: “Nhà em ở đâu, anh đưa em về.”

Mắt cậu bé sáng lên, giọng nói non nớt: “Ca ca xinh đẹp, ở đối diện.”

Đối diện?

Mẹ nó!

Trường Nhất trung!

WTF?

Triệu Kiện Kiện làm mặt quỷ: “ Này nhóc con, anh nói thật, nhóc cho rằng Nam ca sẽ đưa nhóc đến Nhất trung thật sao? Bọn anh mà đến là bị đánh sấp mặt đấy. Giờ mà vào? Khác gì tự chui đầu vào lưới đâu?”

Huống chi danh tiếng “Nam ca” nhà cậu ở Nhất trung...một lời khó nói hết.

Tóm lại, đi vào, sẽ bị đánh chết!

Cậu bé nghe vậy, cúi thấp đầu xuống, yếu ớt thở dài: “Nhưng anh trai em ở đó, em tới tìm anh trai.”

Mạc Bắc vai còn đeo cặp sách, nhìn thoáng qua đường đi tới Nhất trung, khuôn mặt lãnh đạm.

Triệu Kiện Kiện dứt khoát lắc đầu: “Không được, Nam ca không thể đi, nhóc con, nhóc mới tới nên không biết đấy thôi, trường Nhị Trung bọn anh và Nhất Trung bên kia, là kẻ thù không đội trời chung á, nếu muốn vào thì cũng phải gọi ít nhất mười mấy cao thủ mới được......”

“Đi thôi.”

Mạc Bắc không thèm để ý làm con hàng Triệu Kiện Kiện hoảng đến một đám, cậu ta xoay người, gào thét:“Nam ca.”

Thiếu niên khuôn mặt lạnh lẽo, tựa như băng sơn vương tử làm người ta không thể dời mắt, vai trái đeo cặp sách, tay phải nắm lấy tay nhỏ bé của cậu bé, ung dung đi tới phía đối diện.

“Nam ca, cậu đi thật đấy à, vậy cũng nên đeo khẩu trang vào đã, an toàn là trên hết aaaahhhhhhh!”

Triệu Kiện Kiện phía sau gào thét không ngừng, Mạc Bắc cũng không thèm quay đầu lại.

Bé con liếc nhìn Triệu Kiện Kiện một chút, nhẹ giọng “A” một tiếng.

Lúc qua đường.

Mạc Bắc thuận miệng hỏi một câu: “Em chạy đến sân thể dục làm gì vậy?”

Cậu bé nghe thấy, cất giọng nói non nớt ẩn ẩn có chút buồn bực: “Lúc tài xế của anh trai gọi điện thoại, em nghe thấy có người gọi anh ấy tới sân thể dục đánh nhau, em cho rằng anh trai ở chỗ này chạy nên tới, kết quả người không tìm được, em còn đi lạc.” Nếu để anh trai biết, hẳn sẽ lột da cậu mất.

“Anh trai em không ở trong nhóm người kia sao?” Giọng nói Mạc Bắc cực kì nhạt nhẽo.

Cậu bé dừng lại, giọng nói ngạo kiều: “Những người kia xấu quá trời, đánh nhau còn không thèm để ý bên cạnh có trẻ con, sao có thể là anh trai em được, ca ca xinh đẹp,em nói anh biết, anh trai em rất đẹp trai nha, còn thường xuyên lợi dụng mặt mình để mê hoặc các fans.”

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ hỏi một câu như “Anh trai em làm nghề gì mà lại có fans?”

Nhưng Mạc Bắc từ nhỏ, hoàn toàn không thích hỏi chuyện người khác, trời sinh ít nói, lãnh đạm, cô dịu giọng nói:“ Đến đây được không?”

Trước mặt là cổng trường Nhất trung, xung quanh có rất nhiều người, chủ yếu là học sinh

Mạc Bắc một vai đeo cặp sách, một thân một mình, đĩnh đạc như ngọc.

Không cần nhìn cũng thấy được sự chán ghét trong mắt của hầu hết học sinh nơi đây.

Đặc biệt là đám nam sinh, khi nhìn thấy Mạc Bắc, khuôn mặt tràn ngập hung tợn, có thể tùy lúc mà xông lên, lúc nào cũng có thể đánh nhau!

Nơi xa, Triệu Kiện Kiện không biết tìm được một cái khăn quàng cổ màu hồng nhạt ở đâu, buộc nửa mặt, núp trong góc khuất nhìn thoáng qua bên này, sau đó lùi về, cúi đầu gõ điện thoại điên cuồng.

[Triệu Kiện Kiện: Các anh em, làm sao đây? Làm seooo đâyyy aaaaa? Xong phim, đầu Nam ca nhất định đã bị đụng hư rồi, hiện tại cậu ấy đang ở trước cổng trường Nhất trung, người muốn đánh cậu ta càng ngày càng nhiều, tớ nên trốn hay đến giúp cậu ta đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.