Editor: Moriuchi Eira
Cạch.
Phong Nại tùy tiện tháo tai nghe, đóng Livestream, hắn nhếch môi, khóe miệng ẩn ẩn có chút ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo thấu xương.
Hắn lấy ra từ trong túi quần một bao thuốc lá, đang định hút.
Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hắn lại cất đi, nhàm chán cúi người, thuận tay lấy một viên kẹo đường của Tiểu Lâm.
“Anh trai.” Tiểu Lâm thấy anh nhóc Livestream xong, khuôn mặt đáng yêu ngó qua, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp: “Sao anh cứ thích đánh nhau vậy?” Nhóc nói xong liền thở dài một hơi, giọng điệu hệt như ông cụ non: “Anh bị thương như vậy, em thách anh dám vác cái mặt kia về nhà gặp mẹ đấy!”
Phong Nại lười biếng dựa ra sau: “Ai bảo anh sẽ về?”
“Hơ hơ, không về thì không về.” Tiểu Lâm ngước khuôn mặt nhỏ: “Bị bầm tím nguyên một mảng da, anh không thấy đau à?”
Phong Nại rũ mắt, vừa nghĩ đã thấy bực: “Con mẹ nó chả đau vãi chưởng, lại còn bị đánh vào mặt mới tức chứ.”
Ủa ủa ủa? Có gì đó không đúng nha! Tiểu Lâm định nói tiếp thì điện thoại đột nhiên báo tin nhắn, nhóc vui sướng reo lên: “A A A là ca ca xinh đẹp aaaaa!”
Nhóc vươn tay muốn lấy điện thoại.
Ai ngờ Phong Nại nhanh tay hơn, hắn cầm lấy điện thoại, như vô tình cố ý nói: “Đi tắm trước đi.”
“Nhưng Tiểu Ca Ca gửi tin nhắn cho emmmm màaaaaa!” Tiểu Lâm trợn mắt phồng má.
Phong Nại nhai kẹo: “Có ngon thì không tắm đi, có tin anh mày tống mày về nhà luôn không?”
Tiểu Lâm có xúc động muốn cắn người: “Tắm thì tắm, nhưng anh phải đưa điện thoại cho em!”
“Ừ.” Phong Nại có chút lo lắng.
Sao nhân phẩm của anh trai nhóc lại kém vậy chứ?
Haizz, cũng không còn cách nào a, Tiểu Lâm chỉ có thể ôm khăn lông, lưu luyến đi đến phòng tắm.
Phong Nại canh thằng em mình đến khi khuất bóng, hắn mới đọc tin nhắn.
【Chơi game không?】
Vừa đúng bảy giờ, không chậm một phút.
Phong Nại cầm điện thoại gõ gõ, cam chịu giả giọng em trai mình: 【Có có có! Tiểu ca ca, em chờ anh lâu lắm rồi đóa!】
Bên kia, Mạc Bắc nhận được câu trả lời, cô âm thầm tưởng tượng khuôn mặt của thằng nhóc kia, đôi mắt to tròn ngập nước, cái miệng nho nhỏ đáng yêu, ôi chao...ngoan không chịu được! Cô chợt nhớ tới lời dạy của sư phụ, vô thức gửi lại hai chữ: 【Moah moah.】
Phong Nại nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Khi nào có thời gian nhất định phải hỏi tên Lâm lừa đảo kia mới được, hỏi Tiểu Ca Ca của nó có niềm đam mê với cái từ “Moah moah” này đến vậy cơ à? Hở tí là gửi cho người khác, có biết dễ gây hiểu lầm lắm không?
Thật may vì hắn không phải trả lời hai từ quái đản kia, vào game chơi luôn là được.
Phong Lâm hay dùng acc nhỏ của Phong Nại để chơi, nên cách lựa chọn Chức nghiệp hắn biết rõ.
Chức nghiệp trong game được tùy chọn ngẫu nhiên, không thể dùng acc chính để chơi được, nếu hắn dùng acc King thì chắc chắn sẽ gây náo loạn cái game này mất.
Phong Nại tùy tiện chọn chức nghiệp Thích khách.
Mạc Bắc khẽ nhíu mày:【?】
Trong game này, Thích Khách là chức nghiệp khó chơi nhất, cần có thao tác và kĩ thuật cực tốt.
Phong Nại nhìn dấu “?” vừa được gửi tới, cũng đoán được suy nghĩ của đối phương, hắn bình tĩnh gửi lại một câu: 【Hôm qua em thấy anh chơi Thích khách vô cùng ngầu a, nên em cũng muốn chơi thử xem.】
Mạc Bắc quét mắt nhìn màn hình, mặt không cảm xúc, sư phụ từng nói, không nên đả kích trẻ nhỏ.
【Được】
Mạc Bắc gửi tin xong, cô liền mở bảng Chức nghiệp, nhấn chuột chọn nghề Pháp sư.
Phong Nại: “...”
Dễ nói chuyện như vậy?
Nhóc Lâm Lâm kia thích cũng phải......