Editor: Moriuchi Eira
Tiểu Lâm vô cùng kích động, chơi mãi không chán, nhóc lại kéo Mạc Bắc đi PK một phen, cái bóng nhỏ trên sofa vô thức nhích tới nhích lui.
Nhóc hoàn toàn không biết phía trên giường, anh trai nhóc đang nhìn về phía bên này.
Tiểu Lâm càng như vậy, Phong Nại càng chú ý.
Hắn nhướng mày, nửa tiếng rồi, Lâm lừa đảo còn chưa khóc lóc cầu cứu hắn sao?
Không bình thường.
Phong Nại đứng dậy, sườn mặt tinh xảo, mái tóc đen hỗn độn, hai chân thon dài đi đến chỗ Tiểu Lâm.
Hình như nhóc con nhà hắn chơi xong rồi thì phải...
Hắn nhìn thấy Tiểu Lâm đang dí mắt vào điện thoại, nói: 【Tiểu ca ca, lần sau chúng ta cùng chơi nữa nhé! Em hoàn toàn không hố người đúng không? 】
Phong Nại cúi người, thấp mặt nhìn xuống, thấy tin nhắn trả lời của đối phương.
Một chữ 【Ừ 】, phi thường lãnh đạm.
Chả hiểu em trai hắn hưng phấn cái quái gì?.
Phong Nại đưa tay lấy lại điện thoại, không có hứng thú nhìn nữa.
Tiểu Lâm sửng sốt, khuôn mặt nhỏ quay lại trừng đầu sỏ gậy tội!
“Anh, em còn chưa chúc tiểu ca ca ngủ ngon!”
Phong Nại nghe thấy thế, hắn lướt nhìn màn hình điện thoại, ghét bỏ đứng dậy lấy dây sạc, cả người thất thần, tức muốn chết: “Liên quan gì tới anh?”
Tiểu Lâm: “Anh không phải là anh ruột của em sao?”
“Bây giờ thì không phải.” Phong Nại một tay đút túi quần, hắn định khóa màn hình nhưng vô tình nhìn thấy bảng thành tích PK.
Thắng năm trận lên tục, tỉ lệ thắng mỗi trận là 97%, phi thường chói mắt.
Tiểu Lâm cũng thấy được, nhóc vô cùng đắc ý khoe khoang: “Tiểu ca ca vô cùng lợi hại, chơi game giỏi hơn anh nhiều, mang em tới sàn PK đánh toàn bộ, anh nói em lừa đảo. Aizaa, tiểu ca ca đã nói, bảo người khác lừa người là bởi vì họ không có năng lực, không thể một PK năm, hừ!”
Phong Nại click mở gia diện WeChat, quả nhiên có một câu như vậy.
Chẳng qua lời nói không giống nhau lắm.
Đối phương rõ ràng nhắn nhạt nhẽo hơn nhiều.
Tựa như đang nói sự thật
“Anh không nói nữa à?” Tiểu Lâm ngạc nhiên, ông anh trai hay khẩu nghiệp nhà nhóc vậy mà cũng có lúc bí lời nha!
Phong Nại “a” một tiếng: “Một ván PK cấp thấp mà thôi, có gì đáng tự hào chứ?”
Tiểu Lâm không phục: “Tiểu ca ca không chỉ chơi giỏi ở cấp độ thấp. Anh lại chưa từng thấy người ta chơi game bao giờ, căn bản không hiểu gì hết, tiểu ca ca chắc chắn là một cao thủ. Em không thèm nói chuyện với anh nữa, mau đưa điện thoại cho em, ta muốn tán gẫu với tiểu ca ca cơ!”
“Bạn Phong Lâm, bây giờ là 10 giờ rưỡi đêm rồi nha, quá giờ ngủ rồi đấy. Đã ở đây mà còndám nói điều kiện với anh, chắc là muốn anh kêu người nhà đến đón em nhỉ?” Phong Nại đứng ở cửa, nửa thân để trần, ngũ quan như họa.
Tiểu Lâm nghe thấy thế không khỏi sợ hãi, nhóc bèn thỏa hiệp trước: “Ngủ thì ngủ, vậy anh nhớ nói chuyện khách khí với tiểu ca ca một chút, đừng để anh ấy phát hiện ra chúng ta đổi người.”
Phong Nại không nói gì, hắn hơi cúi xuống, nhướng mày.
Tiểu Lâm lập tức chuồn.
Phong Nại thu hồi ánh mắt, gõ gõ gửi tin nhắn: 【Đi ngủ sớm một chút. 】
Từ trước đến nay Phong Nại chưa từng nhắn tin WeChat bao giờ.
Lần trước có đồng đội nhắn tin tới, hắn không nói một lời liền kéo đen người ta.
Dù là WeChat hay QQ, hắn rất ít khi dùng tới, bởi vì có quá nhiều người sẽ Add hắn, vô cùng phiền!
Vậy mà lúc này em trai hắn lại cố tình mò nó ra.
Nhìn bảng chiến tích vừa rồi, đối phương lại nói Lâm lừa đảo không lừa hắn?
Rèn luyện được tính kiên nhẫn như vậy, chứng tỏ giáo dưỡng gia đình không tệ.
Hơn nữa đối phương còn giúp Lâm lừa đảo.
Phong Nại nghĩ nghĩ, ngón tay thon dài khẽ động, gõ gõ màn hình......