Editor: Moriuchi Eira
Cả lớp ai cũng mắt chữ A mồm chữ O, dường như không có cách nào liên hệ soái ca lạnh lùng trước mặt cùng tên Mạc Nam dục hoả bất thường kia với nhau.
Thật lâu sau mới có một nam sinh tóc đỏ lắp bắp lên tiếng: “Nam, Nam ca?”
“Ừ?” Mạc Bắc biết nam sinh tóc đỏ này, đây là bạn của anh trai cô, Triệu Kiện Kiện.
“Nam ca, mẹ nó sao cậu lại nhuộm đen hảaa, còn đâu khí chất lưu manh người người khiếp sợ kia chứ!” Triệu Kiện Kiện kêu lên.
Lưu manh?
Mạc Bắc thở dài n lần, anh trai cô rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu mà cô không biết.
“Nam ca, cậu đừng thở dài nữa, tớ biết cậu vì chuyện thi đấu nên tâm tình không tốt, nhưng chúng ta đã chốt hẹn rồi, hôm nay quyết đấu ở sân thể dục, cậu mau thay quần áo đi, phải cứu vớt một chút hình tượng chứ!” Triệu Kiện Kiện nghiêm túc nói: “Bằng không, bọn khốn kia sẽ coi thường chúng ta cho xem!”
Mạc Bắc bỏ cặp sách lên bàn, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn học.”
Muốn, muốn học?
Triệu Kiện Kiện không tin nổi vào tai mình, ba chữ này lại thốt ra từ trong miệng của Đại vương trốn học Mạc Nam!
Thường ngày bọn họ đều làm gì?
Trốn giáo viên dùng điện thoại chơi game dưới gầm bàn
Hoặc là trêu chọc nữ sinh ở lớp khác.
Có bao giờ chăm chí học hành đâu!
Triệu Kiện Kiện không tin, chuyện đánh nhau quan trọng như vậy mà Nam ca cũng không để ý? Đây chắc chắn không phải là Nam ca mà cậu quen biết.
Cậu rút điện thoại ra, WeChat đã bị đám đàn em oanh tạc một trận.
[Nam ca, không đi sao?]
[Danh Viện: Cậu bảo Nam ca làm gì cơ?]
[Cẩu Cẩu: “Tao cá chẳng phải truyện tốt đẹp gì, tiểu cẩu chỉ muốn làm quần chúng ăn dưa thôi]
[Triệu Kiện Kiện: Câm mẹ mồm vào, chuyện bọn tao làm có gì không đúng đắn hả, đang hẹn đánh nhau]
[Danh Viện: Đúng đắn? Hahaha, tin được mới có quỷ, dù sao tao cũng không tin, phải không Nam ca, anh mau online đi]
Từng dòng tin nhắn liên tiếp nhảy ra, Mạc Bắc chẳng thèm để ý, khuôn mặt lãnh đạm không cảm xúc.
Triệu Kiện Kiện ra hiệu cho cô mau xem điện thoại.
Không nghĩ tới Nam ca sẽ lấy điện thoại ra thật.
Cậu có chút đắc ý, ai chứ Nam ca, chăm chỉ học là không thể nào
Giây tiếp theo.......
Triệu Kiện Kiện nhận được thông báo từ WeChat.
[ Thông báo: <Nam ca> đã rời khỏi nhóm???]
Triệu Kiện Kiện:“...”
Này mẹ nó...cũng quá xấu hổ đi!!
Thế rốt cuộc có đánh hay không hả?
Tất nhiên, đánh hay không thì Mạc Bắc cũng không quyết định được, điều này cô biết.
Cô đeo cặp sách, tìm đường ra sân thể dục.
Một đám người đứng chờ ngoài sân thể dục, đám người nhìn thấy cô mới đầu còn không nhận ra, sau nhìn kĩ lại, bọn chúng mới nhíu chặt mày, duỗi tay ngăn cản không cho cô tiến tới: “Ah, ai đây nhỉ, không phải tuyển thủ Mạc đại thiếu gia của chúng ta sao, đáng tiếc, hiện tại chỉ là một tên phế vật không hơn không kém.”
“Lại còn nhuộm tóc đen, không muốn làm lưu manh nữa sao?” Nam sinh mặc đồng phục khom lưng, trong mắt không thèm che giấu sự chán ghét: “Loại rác rưởi giống như mày, còn dám vọng tưởng được như K thần? A, mặt dày thật đó.”
Nghe vậy, Mạc Bắc không khỏi nhìn nhìn nam sinh đang nói một chút.
Ở đằng xa,Triệu Kiện Kiện cũng vừa chạy tới nơi, dường như cảm thấy có gì không đúng lắm, vội vã chạy tới. Cậu ta thấp giọng, khuyên ngăn đại ca nhà mình: “Đừng xúc động, chúng ta ít người, đánh nhau không có lợi.”
2 và 10, đánh vào khác gì tự tìm ngược.
Huống chi Nam ca nhà cậu nhìn qua còn thấy hung dữ một chút, nhưng thực tế chỉ là một tên yếu gà.
Phải nghĩ cách trốn mới được.
Triệu Kiện Kiện liếc mắt, nhìn Mạc Bắc ra hiệu.
Không chờ tới lúc cậu kịp ra hiệu, bọn bên kia đã giơ gậy bóng chày lên, bắt đầu động thủ.
Chết chắc rồi, lần này cậu và Nam ca đều chết chắc rồi!
Ngay lúc Triệu Kiện Kiện che đầu của mình, cam tâm chịu một trận đòn...
Rầm một tiếng!