Edit: Thanh Hưng
Một trang bìa lớn lập tức bắn ra ngoài, chiếm hơn nửa trang ——
Trên trang bìa, là một con khỉ lớn mặt tròn màu cà phê đỏ mặt giơ hai tay lên, lòng bàn tay đang cầm một chú khỉ con. Trên đầu con khỉ lớn còn chỉ vào một hàng chữ to bắt mắt ——
《 Nam thần em muốn cho sinh khỉ con cho anh. 》
Phía dưới cùng của trang bìa là một hàng chữ nhỏ ——
Đối phương đặc biệt đặc biệt thích anh, cũng ném một con khỉ cho anh.
Từ khóa, nhân vật chính: tôi; nam thần của tôi; khỉ con.
Vừa nhìn thấy ba chữ ‘sinh khỉ con’, Dung Giản lập tức theo phản xạ có điều kiện nhớ tới Đường Viên.
Dung Giản không yên lòng dùng một tay mở chai nước suối trên bàn ra, ngửa cổ uống một ngụm lớn. Tay phải cầm con chuột kéo xuống dưới đến phần mục lục, nhấn vào ‘Chương 1’ liếc nhìn sơ qua ——
Cuối cùng Dung Giản cũng trở lại, ở thời điểm tôi mập nhất.
Một hàng chữ không hề có điềm báo trước tiến vào trong mắt của anh.
Dung Giản không đeo mắt kính, theo thói quen híp mắt, anh chưa từng nghĩ, có một ngày tên của anh sẽ xuất hiện trong một tác phẩm tiểu thuyết.
Ngón trỏ Dung Giản che ở trên con chuột vội vàng di chuyển lại trang mục lục nhìn giới thiệu vắn tắt ——
Tôi cúp điện thoại của nam thần, dùng mặt.
Anh ấy nói kiện mỹ tôi nói thao, kiện mỹ, thao!
Lúc anh ấy hỏi tôi: “Em muốn sinh khỉ con cho anh?” tôi bị giật mình, buổi tối tôi còn mất ngủ.
......
Buổi tối hôm đó Dung Giản cũng mất ngủ.
###
Một tia sáng mặt trời không chút kiêng kỵ rơi vào trên mí mắt Đường Viên, cô hơi hé mắt, lười biếng dụi mắt. Quả nhiên là khóc (di.da.l.qy.do) sưng lên, trong lúc nhất thời cũng có chút không mở mắt ra được. Từ nhỏ Đường Viên đã như vậy, trước lúc ngủ chỉ cần khóc một chút thì ngày hôm sau mắt sẽ sưng lên đến cha ruột của cô cũng không nhận ra cô.
Đường Viên lật người nằm lỳ ở trên giường, đưa tay xuống phía dưới gối đầu sờ điện thoại di động của mình. Sau khi không sờ thấy gì, rốt cuộc Đường Viên cũng nhớ tới tối ngày hôm qua cô cảm thấy thiếu là thiếu thứ gì rồi.
Điện thoại di động của cô không thấy nữa rồi.
Mới vừa tỉnh ngủ, cả người Đường Viên cũng có chút mơ màng, không nghĩ ra rốt cuộc tối hôm qua đã quên di động trong phòng KTV, hay vẫn là để quên trên đường.
Trí nhớ rõ ràng nhất, chính là tối hôm qua cô bị cự tuyệt.
Đường Viên kéo chăn, đắp lên đầu.
Chốc lát sau, chăn trên đỉnh đầu lại bị người vén lên, Đường Viên dụi mắt, nhìn về phía người vén chăn của cô, Cố Cầu Cầu. Tối hôm qua Cố Ly không về, vừa trở về đã hứng thú bừng bừng hỏi tình huống tối hôm qua.
“Cậu nói là, anh ấy nói yêu đương cùng với kết hôn trước mắt đều không ở trong kế hoạch cuộc sống của anh ấy?” Sau khi Đường Viên vất vả kể xong, một giây sau Cố Cầu Cầu đã bắt được trọng điểm.
Đường Viên và Nam An An cùng nhau gật đầu một cái.
Cố Ly đột nhiên hào hứng, kéo một cái ghế từ dưới bàn ra ngồi lên, nghiêm mặt nói: “A Bàn, tớ cảm thấy anh ấy thích cậu.”
“......” Đường Viên dựa sát gương mặt mờ mịt lại gần Cố Ly: “Cậu đang đùa tớ sao, tớ bị cự tuyệt đấy.”
“Chuyên tâm chút, nghe cô giáo nói!” Cố Cầu Cầu lắc đầu một cái, lý trí phân tích: “Trang web ‘Tôi yêu Tây đại’ cậu biết chưa, trước đây từng có em gái bị Dung Giản cự tuyệt đã từng lên đó đăng bài viết khóc lóc kể lể. Cô ta nói, Dung Giản, em thích anh. Sau đó biết Dung Giản cự tuyệt cô ta như thế nào không?”
Cố Cầu Cầu hắng giọng, hạ giọng có thanh có sắc nói: “Xin lỗi, tôi không thích cô.”
Đường Viên nháy nháy mắt: “Có khác gì nhau sao? Anh ấy cự tuyệt người khác cũng không có khuôn mẫu cố định mà.”
“Anh ấy có thể nói anh ấy không thích cậu, cũng có thể nói anh ấy không có ý định nói yêu đương.” Cố Cầu Cầu nghiêm túc giải thích: “Nhưng anh ấy chỉ nói là yêu đương cùng với kết hôn trước mắt đều không nằm trong kế hoạch cuộc sống của anh ấy.”
“Cậu chỉ là tỏ tình mà thôi, thế nhưng anh ấy lại nghĩ tới kết hôn.” Cố Ly nói xong thì nhìn hai gương mặt mơ hồ của Đường Viên và Nam An An.
“So với cậu anh ấy còn nghĩ xa hơn á!” Cố Ly vỗ tay phát ra tiếng, nháy nháy mắt với cô.
“Đúng!” Nam An An hoàn toàn đã bị Cố Cầu Cầu tẩy não.
Đường Viên cảm giác, cô cũng sắp bị ngụy biện của Cố Cầu Cầu tẩy não rồi.
Không đúng, tỉnh lại ngay!
Cố Cầu Cầu là một tên hồ đồ! Một tên hồ đồ mà tới lúc học năm nhất cao trung nhưng ngay cả bài đọc hiểu cũng làm đến hỗn loạn trong gió! Cô mới là người được điểm tuyệt đối đọc hiểu, nhưng đột nhiên cô lại thật hy vọng những lời Cố Ly nói là đúng.
Buổi chiều Đường Viên tới học viện đi học, lúc đi qua phòng máy tính của học viện cô theo bản năng liếc mắt nhìn, kết quả là thấy được Dung Giản, mà hình như Dung Giản cũng nhìn thấy cô. Đường Viên nhất thời luống cuống, làm thế nào đây, cô còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Dung Giản thế nào! Trong nháy mắt Đường Viên thậm chí có loại kích động muốn chạy trốn, cô nghĩ như vậy, cũng thật sự làm như vậy.
Dung Giản đang đi từ cửa chính của phòng máy tính ra, vừa nâng mắt đã thấy Đường Viên cách đó không xa, anh đang muốn đi tới, Đường Viên lại nhanh chân mà bỏ chạy trước mất rồi.
Cô chạy trốn rất nhanh, cặp sách to ở phía sau lộp bộp đập vào lưng.
Dung Giản đứng ở cửa phòng máy tính, nhìn Đường Viên rẽ vào đường nhỏ vừa nhảy vừa chạy vượt qua một lùm cây thấp, rất nhanh biến mất ở phía sau thư viện mới.
Cao Dương: “A Bàn chạy trốn thật là nhanh mà! Tôi chưa từng thấy ai chạy trốn nhanh như Bàn Tử.”
“Ừ.” Dung Giản gật đầu một cái.
###
Cuộc sống không có điện thoại di động quá đau khổ, Đường Viên lên mạng tìm mua một cái điện thoại di động mới.
Trước lúc trả tiền cô tìm Nam An An mượn điện thoại di động, không ôm bất cứ hy vọng nào mà nhấn số di động của mình, không ngờ sau ba tiếng tút tút tút, điện thoại thế nhưng tiếp thông.
“A lô.”
Lúc nghe được âm thanh trầm thấp lạnh lùng của Dung Giản truyền tới trong ống nghe, thậm chí Đường Viên có loại cảm giác như đã cách xa một đời, cô nín thở, bàn tay đang cầm điện thoại di động của Nam An An trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao. Đúng, là điện thoại di động của Nam An An, Đường Viên vội vàng ngoắc ngoắc tay với Nam An An đang ở bên cạnh, ý bảo cô ấy lại nói điện thoại.
Nam An An hiểu ý nhanh chóng chạy tới, lớn tiếng nói: “A Bàn, đả thông á!”
Đường Viên: “......”
“Đường Viên?” Hiển nhiên, Dung Giản nghe rất rõ ràng.
Vừa nghe thấy Dung Giản gọi tên mình, Đường Viên khẩn trương theo phản xạ có điều kiện, mỗi lần Dung Giản gọi cả tên cả họ của cô, cô đều rất bi thảm.
Không chạy khỏi, Đường Viên hắng giọng một cái mở miệng nói: “Là em, buổi sáng tốt lành nhé!” Cô nói xong thì đưa điện thoại ra cách tai xa một chút.
“Điện thoại di động của em ở chỗ này của anh.”
“Ách, cám ơn anh, chừng nào thì anh đi học ở phòng máy tính, An An nói cậu ấy sẽ giúp em lấy di động......”
“Anh không có lớp.” Dung Giản trực tiếp ngắt lời cô.
“À?” Đường Viên sửng sốt một chút, có chút không phản ứng kịp.
“Gần đây anh cũng không có lớp.” Dung Giản kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Mười phút sau anh đến dưới lầu của em.”
Đường Viên đang muốn nói cô không có ở kí túc xá, bên kia đã cúp máy rồi.
Hơn bảy giờ, trước kí túc xá số 20 người đến người đi. Đường Viên đẩy cửa kính ra liếc mắt đã thấy được Dung Giản. Tháng mười một, thành phố C đã có chút đã lạnh, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp với áo lông màu đen, đứng ở nơi đó rất dễ dàng trở thành tiêu điểm.
Lần đầu tiên, lúc Đường Viên nhìn thấy Dung Giản mà không vui sướng chạy tới, cô hít sâu một hơi, đi về phía Dung Giản.
Xa xa, Dung Giản đã nhìn thấy Đường Viên đang đi về phía mình, cô mặc một bộ quần áo màu trắng lông (lqd) nhung và một chiếc áo khoác ngoài, cộng thêm đôi mắt hồng hồng, càng giống như một con thỏ rồi.
“Cám ơn anh.” Nhận lại điện thoại di động từ trong tay Dung Giản, Đường Viên nhỏ giọng nói một câu. Cô có chút bí từ, không biết phải nói gì, cô đã nói cám ơn Dung Giản rất nhiều lần rồi, nhưng lúc này đây lại có cảm giác xa lạ nhất.