Edit: Thanh Hưng
Dung Giản trả lời quá nhanh.
Nhanh đến...... Đường Viên cũng không phản ứng kịp, cô có cảm tưởng...... Dung Giản muốn cô dọn đi lâu lắm rồi, cảm giác không kịp chờ đợi.
“Dạ.” Đường Viên buông lỏng ngón tay nắm vạt áo Dung Giản ra.
Cô dụi dụi con mắt, còn ngáp một cái rất lớn, nói: “Buồn ngủ quá đi, em ngủ trước đây......”
Đường Viên nói xong thì kéo chăn bưng kín mặt.
“Đi ngủ sớm một chút.” Dung Giản đứng tại chỗ, ngón tay anh giật giật, cuối cùng (di.da.l.qy.do) cúi người muốn giúp Đường Viên kéo góc mền lên một tý, nhưng Đường Viên lại nắm góc chăn đặc biệt chặt, cô chui vào trong chăn thế nào cũng không ra ngoài.
“Đường Viên?” Dung Giản gọi cô một tiếng.
Đường Viên không buông tay.
Cách một tầng chăn, âm thanh Đường Viên cũng buồn buồn: “Em muốn ngủ, em sợ chói.”
Cô nghe được Dung Giản “Tách” giúp cô tắt đèn phòng ngủ.
Thật ra Đường Viên có chút khó chịu.
Cái loại cảm giác giống như một mình đi trong sa mạc, đi rất lâu rất lâu mới phát hiện ốc đảo mình một mực tin rằng sẽ đến rất nhanh, cũng chỉ là ảo giác, thật là làm cho người ta khó mà chấp nhận được.
Đường Viên đã cho là, cô và Dung Giản đã đi cùng nhau rất lâu rồi, giờ mới lại phát hiện thật ra thì bọn họ vẫn còn ở tại chỗ. Chỉ cần có một khả năng, Dung Giản vẫn hy vọng cô sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Cô nghĩ tới bài hát ngày đó cô vui vẻ hát——”Anh là một tòa thành cao ngạo, là mấy tòa thành tự nhiên” đoạn sau, là “Em không lên bờ được nữa“......
Cô chui vào trong chăn, bên ngoài chăn không có động tĩnh gì nữa rồi.
Đường Viên có loại cảm giác. “vạn lại câu tịch” (không có một âm thanh).
Một lát sau cả người cô và chăn đều bị người ôm lấy, Đường Viên cảm giác được một cách rõ ràng Dung Giản giống như dỗ đứa bé vỗ vỗ lưng của cô. Cô có thể tưởng tượng được, dáng vẻ hiện tại khi Dung Giản ôm cái chăn này của cô, tưởng tượng được bàn tay thon dài của anh như có như không vỗ xuống một cái.
Đường Viên thiếu chút nữa lại dao động, cô nghe được Dung Giản nói: “Em không muốn ở trường ư?”
“Không đâu ạ.” Lần đầu tiên, lúc Đường Viên đối mặt với Dung Giản lại sinh ra một loại miễn dịch với sự ngược đãi, tay chân cô cùng hoạt động muốn thoát khỏi ngực Dung Giản, nhưng hiển nhiên, chăn của cô cũng hạn chế cử chỉ của cô, Đường Viên lớn tiếng nói: “Em đặc biệt nhớ á!”
Ý tức giận của cô đã lộ rõ ràng rồi, ngay cả Dung Giản cũng nghe ra.
Đường Viên vùng vẫy một lát nhưng không có kết quả, ngược lại còn bị Dung Giản ôm càng chặt hơn. Cô trốn ở trong chăn một lát, cuối cùng tâm tình khổ sở cùng với cảm xúc phức tạp cũng bại bởi khốn ý không ngừng xông tới.
......
Đường Viên chưa từng có cốt khí như vậy.
Có lẽ là trong vô thức mà nhớ lại dáng vẻ lúc cô nói câu “Đặc biệt nhớ á”, hơn năm giờ cô đã tỉnh.
Đường Viên mở mắt mới phát hiện, không biết từ lúc nào mình lại tựa vào trên cánh tay Dung Giản.
Cô nghiêm túc nhìn Dung Giản một cái, gương mặt lúc ngủ của anh cũng không biểu hiện vẻ gì, cho dù cô tựa vào trên cánh tay anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở cự người ngoài ngàn dặm trên người anh.
Đường Viên rón rén bò từ trên giường dậy, xỏ dép đi tìm hành lý của mình.
Va ly hành lý của cô vẫn đặt ở trong tủ treo quần áo, Đường Viên lấy va ly hành lý ra, bắt đầu thả từng bộ từng bộ quần áo đã xếp gọn gàng vào trong va ly hành lí. Quần áo của cô không nhiều lắm, rất nhanh, cô đã thu thập xong hành lý của mình.
Rất nhanh, Dung Giản cũng tỉnh lại.
Giấc ngủ của anh luôn không sâu, hơi có chút động tĩnh là sẽ tỉnh.
“Em đi học mà mang theo nhiều hành lý như vậy à?”
Nghe được âm thanh trầm thấp của Dung Giản, Đường Viên sợ hết hồn.
Cô quay đầu lại mới phát hiện không biết từ lúc nào Dung Giản đã tỉnh lại, trong phòng vẫn còn rất tối, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng của anh.
Dung Giản đứng dậy đi tới phía cô.
“Đúng vậy, em muốn ở trường mà, cho nên phải mang nhiều một chút......”
Dung Giản không nói chuyện nữa, anh giơ tay bật đèn trên tường lên, nhìn lướt qua tủ treo quần áo đã trống rỗng một nửa.
Anh hắng giọng, tiếng chuông điện thoại của Đường Viên lại đột nhiên vang lên.
“Bàn Bàn.”
Lần trước sau khi Hà Khánh Nguyên nói chưa từng thấy ai mặt lớn giống như cô xong lập tức cúp máy, cũng không liên lạc với cô nữa. Thời gian bẵng đi hai tháng, Đường Viên nhận được điện thoại của Hà Khánh Nguyên thế nhưng lại sinh ra một tia vui mừng: “Vâng, Khánh Nguyên Đại Quân!”
“Chờ em tới đây, anh có chút chuyện tìm em.” Hà Khánh Nguyên không nói chuyện với cô quá lâu, rất nhanh đã cúp điện thoại.
......
Dung Giản đưa Đường Viên đến cửa lớn học viện, lại nhìn Đường Viên từ trong xe chui ra, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Dung Giản phiền não vỗ tay lái một cái, nhìn cô cũng không quay đầu lại chạy thẳng vào trong.
Hành lý của cô vẫn còn ở trong cốp sau.
Cuối cùng, Dung Giản lái xe chở va ly hành lý của Đường Viên đi, anh về nhà lần nữa treo quần áo trong va ly hành lý của Đường Viên về lại trong tủ treo quần áo, thật chỉnh tề, nhìn tủ treo quần áo bị lấp đầy tâm tình anh mới tốt hơn một chút.
***
Đường Viên đứng ở cửa phòng làm việc của Hà Khánh Nguyên, gõ cửa.
“Vào đi.” Rất nhanh, âm thanh của Khánh Nguyên Đại Quân đã vang lên từ trong cửa: “Cửa không khóa.”
Đường Viên đi vào thiếu chút nữa không tìm được Hà Khánh Nguyên, anh ta gần như bị các loại đồ án và tài liệu trên bàn che mất, thấy cô đi vào, Hà Khánh Nguyên từ trong đống tư liệu ngẩng đầu lên: “Ngồi đi, đã ăn điểm tâm chưa?”
Anh ta nói xong lại dọn hết những tài liệu vướng víu trên bàn đi, bàn thì được làm sạch, nhưng trên đất lại thê thảm không nỡ nhìn.
“Cho em ăn này.” Hà Khánh Nguyên chỉ vào một hộp bánh pho mát cùng một ly sữa nóng màu đậm còn sót lại trên bàn làm việc.
Đường Viên nhanh chóng cầm lên, cắn một miếng lớn, vốn dĩ cô còn muốn chờ Khánh Nguyên Đại Quân trở lại, vui vẻ nói cho Khánh Nguyên Đại Quân biết chuyện cô đã kết hôn, hiện tại...... Cô không nói ra miệng được.
Sau khi ăn bánh pho mát xong, Đường Viên đột nhiên cảm thấy có chút ngọt ngấy, cô cầm sữa tươi lên uống một hớp lớn, nuốt bánh ngọt trong miệng xuống.
“Bàn Bàn, là như vậy, trước đây có một nữ sinh đăng kí học thạc sĩ, hạng mục nữ sinh đó (lqd) đăng kí cần dẫn dắt một học sinh của học viện, chính là làm phụ đạo viên cho học sinh mới. Ngày hôm qua người nữ sinh đó lại đột nhiên nói cho anh biết trưởng bối nhà cô ta phản đối cô ta học lên thạc sĩ.”
“Tình huống bây giờ chính là, không ai dẫn dắt học sinh mới của học viện kia.” Hà Khánh Nguyên vừa nghĩ tới đây đã nhức đầu, chạy tới nói muốn học thạc sĩ là học, điều kiện gì cũng tiếp nhận chính là người nữ sinh đó, bây giờ đột nhiên quyết định không làm nữa mà chuẩn bị để một năm sau trực tiếp ra nước ngoài cũng chính là người đó.
“Anh muốn em làm thế nào?”
“Nhờ em làm phụ đạo viên cho học sinh mới kia nhé?”
Quả nhiên, vô sự mà ân cần, thì không phải lưu manh cũng là đạo chích, Đường Viên nuốt một khối bánh pho mát cuối cùng xuống, phủi phủi tay nói: “Được!”
Cứ như vậy, Đường Viên thăng lên chức giáo viên phụ đạo.
Phụ đạo viên cho học sinh mới......
Đường Viên có cảm giác hết sức mới mẻ.
Là phụ đạo viên cho học sinh mới, cô phải sắp xếp đón người mới đến, phải ở học viện nơi đó phân phát sổ tay và trang phục quân huấn cho mọi người, bận rộn như vậy tới lúc mặt trời lặn, Đường Viên mới nhớ tới, tất cả chăn gối trang phục đều ở trên xe Dung Giản.
Nhà Dung Giản cách Tây đại không xa, Đường Viên quyết định trở về lấy hành lý của cô, dù sao buổi tối mỗi ngày Dung Giản đều trở về rất trễ, bây giờ cô trở về cũng không gặp phải anh.
“A Bàn, cậu phải có cốt khí một chút!”
Trên đường, Cố Cầu Cầu lại gọi điện thoại cho cô, thực chất là quan tâm đến tiến triển tình cảm của cô: “A Bàn, cậu bỏ nhà ra đi đi!”
“Ừ.” Đường Viên theo bản năng gật đầu một cái.
“Sau đó cậu đừng trở về nữa, trưởng bối nhà cậu tới tìm cậu, dù nói thế nào đi nữa thì cậu cũng đừng trở về!” Tốc độ nói chuyện của Cố Cầu Cầu rất nhanh, so với cô còn kích động hơn: “Cậu suy nghĩ một chút, những đứa trẻ bỏ nhà ra đi kia sau đó lại chạy về nhà có bao nhiêu thê thảm, trưởng bối sẽ nói là không phải con muốn bỏ nhà ra đi sao, cuối cùng vẫn là ảo não chạy trở lại đấy thôi.”
“Nhưng đấy là chạy trốn gần, đứa bé chạy trốn xa sau khi tìm được trưởng bối sẽ ôm nó khóc lóc, cảm thấy là bản thân không đúng rồi.” Cố Ly hưng phấn nói xong, giống như bị cảm động lây: “Cho nên cậu phải kiên định! Không thể dao động! Không thể bị anh ta dỗ một cái là lại chạy trở về!”
Lâm Mặc đi qua thư phòng, vừa hay nghe được Cố Cầu Cầu nhà anh ta đang ôm một bụng đầy ý xấu đi dụ dỗ người khác, anh quả thật nên vì Dung Giản rơi một phen lệ chua cay. Ông chủ bệnh thần kinh của Cố Cầu Cầu kia đúng là sai rồi, cô ấy nơi nào thích hợp làm tạp chí chứ, cô ấy thích hợp làm truyền # tiêu.
“Ừm!” Đường Viên thấy Cố Cầu Cầu nói rất có đạo lý, cô thật có lỗi với quân sư của mình: “Nhưng mà, tớ đang trên đường trở về rồi, tớ đi lấy hành lý.”
“Không được!” Cố Cầu Cầu bị cô làm cho tức giận không nhịn được, như đinh chém sắt nói: “Gửi định vị cho tớ, tớ đi đón cậu.”
“Tối nay cậu ngủ ở chỗ tớ, tớ sẽ giúp cậu tìm Dung Giản lấy hành lý!”
“Được.”
***
Đường Viên ngồi ở ven đường chờ Cố Ly tới đón mình.
Rất nhanh cô đã bị muỗi giữa hè chích cho một thân mụn ngứa.
Buổi tối Dung Giản lái xe trở lại, mới vừa tới khúc quanh đã thấy Đường Viên. Cô ngồi ở trong bụi cỏ dưới đèn đường, có lẽ là quá xa, nhìn qua chỉ thấy một khối nho nhỏ.
Bị đèn xe sáng ngời đến nhức mắt chiếu vào, Đường Viên ngẩng đầu lên, cô theo bản năng giơ tay lên che trước mắt.
Vừa bắt đầu Đường Viên còn tưởng rằng là Cố Cầu Cầu, âm thầm cảm thán một cái Cố Cầu Cầu thật là hùng hùng hổ hổ, nói đến là đến...... Cô ngước mắt lên nhìn chiếc xe càng ngày càng gần kia.
Trong đèn xe sáng ngời, Đường Viên thấy rõ chỗ người ngồi ở chỗ tài xế, trái tim của cô lỡ một nhịp.
Trong đèn xe sáng ngời, Dung Giản cũng thấy trên gương mặt tròn của Đường Viên vốn là vui mừng hớn hở lập tức sầm lại.
“Lên xe.” Dung Giản hạ cửa sổ xe xuống.
Đường Viên ngồi về trong bụi cỏ của cô.
Dung Giản có chút nhức đầu, anh mở cửa xe đi xuống: “Đường Viên.”
Đường Viên không nói lời nào, dứt khoát đứng lên. Cô cũng không biết cô muốn đi đâu, chính là không muốn cùng nhau về nhà, không muốn cứ thỏa hiệp như vậy.
Cô vừa đi hai bước, quai đeo cặp sách đã bị người kéo lại.
Dung Giản ôm cô nhét vào ghế lái phụ, còn “Rắc rắc” một tiếng khóa cửa lại.
Lần đầu tiên Dung Giản phát hiện ra, mặc dù Đường Viên rất ít khi tức giận, nhưng lúc nóng giận lại như một đứa bé, cô sẽ đứng đó dùng ánh mắt quật cường nhìn vào người ta, lại còn im lặng không nói tiếng nào.
Một đường không nói gì.
Đường Viên ngồi ở trong xe gửi tin nhắn cho Cố Cầu Cầu, nói cô đụng phải Dung Giản, Cố Cầu Cầu bị cô làm cho tức giận nổ tung, còn an ủi nếu không tối nay cô đừng đi, sáng mai đi.
Buổi tối về đến nhà, Dung Giản mới phát hiện trên cánh tay và trên đùi trắng noãn lộ ra ngoài của Đường Viên bị đốt thành rất nhiều vệt hồng lớn, ngay cả cổ cũng không may mắn thoát nạn, gương mặt cũng bị chích một miếng, giống như vết hôn.
Mấy cái mụn lớn vừa đỏ vừa sưng, nhìn thấy mà ghê.
“Em tắm trước đi.” Dung Giản mở cửa phòng tắm ra, tự mình đi xuống dưới lầu tìm dầu bôi, nhưng tìm hồi lâu cũng (di.da.l.qy.do) không tìm được, anh dứt khoát lái xe tới nhà thuốc gần đó mua một chai.
Nhưng khi anh mang theo một bao lớn thuốc uống tiêu sưng và thuốc bôi ngoài da quay lại, Đường Viên đã kéo va ly hành lý của mình bỏ chạy rồi.