Editor: Trà Đá.
Mấy ngày kế tiếp, Đường Viên cũng nằm trong kí túc xá nghỉ ngơi, chân cô bị thương thì chỉ có thể nằm ở trên giường viết kịch bản, viết văn.
Vất vả lắm cô mới quyết định chạy bộ giảm cân, thế mà bây giờ chỉ có thể nằm trên giường càng ngày càng mập, đáy lòng Đường Viên tan nát.
Đường Viên ôm điện thoại kiểm tra một chút, rồi từ trên giường bò dậy, một chân đặt giường trên, gót chân, lòng bàn chân, cái mông, bả vai, đầu áp sát vào trên tường đứng nửa giờ, mồ hôi chảy đầm đìa.
Dường như cô thấy được một tương lai tốt đẹp!
Biết được lợi ích thì Đường Viên liều mạng hơn, cô nằm ở trên giường, hai chân và eo tạo thành một góc vuông chín mươi độ áp vào tường, còn tiện tay lấy cái mặt nạ đắp lên mặt.
Lúc nghe tiếng chìa khóa tra vào cửa, Đường Viên nằm ngang trên giường, ngửa cổ ra sau, Nam An An đẩy cửa đi vào bị dọa sợ đến nỗi vứt luôn điện thoại di động đang cầm trong tay.
“Mẹ nó mập à, bà hù chết người đó!” Nam An An chưa hoàn hồn, khuôn mặt trắng không còn giọt máu.
Đường Viên có chút ngượng ngùng sờ mũi một cái, nhìn Nam An An chạy tới nhặt điện thoại di động lên, hướng về phía bên kia gọi một tiếng “Sư huynh.”
Sư huynh……………..
Đường Viên bỏ chân xuống, không phải như cô nghĩ chứ.
“Dạ, a…………… Đường Viên tốt hơn một chút rồi.” Nam An An nói xong, nhón chân lên đưa di động đến bên tai Đường Viên, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ Dung Giản.
Đường Viên cầm điện thoại di động của Nam An An giống như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, cô lột sạch mặt nạ, đưa di động đến bên tai.
“A lô?” Giọng nói mát lạnh của Dung Giản từ phía bên kia ống nghe truyền đến, có một chút không thật, nhưng vẫn êm tai khiến tai Đường Viên hơi nhột.
Cô khẩn trương đến nỗi hơi thở cũng rối loạn, nắm thật chặt điện thoại di động, lỗ tai dán chặt vào ống nghe: “Ừm! Xin chào, mình là Đường Viên, mình đỡ hơn rồi, đã không sao, cảm ơ…………..”
A? Đường Viên nói xong thì không nghe bên kia có một chút tiếng động nào. Cô nhìn điện thoại đã cúp, không biết từ lúc nào……….
Đường Viên có chút mụ mị, là cô nhiều lời quá sao? Cô có chút nghi ngờ nhìn Nam An An đang đưng ở trên thang nghe lén, Nam An An nằm ở trên cầu thang, cười đến giường của cô đều run rẩy.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Mập à, bà………” Nam An An đưa tay bóp bóp khuôn mặt tròn tròn của Đường Viên: “Cậu mới cười ha ha ha ha………..”
Đường Viên mờ mịt: “…………. Tôi cúp máy hả?”
Nam An An đã ôm lan can cười đến mức không thể nói chuyện rồi.
Uống thuốc xong, cô cảm thấy cuộc đời này nhạt nhẽo, cô nhớ đến Dung Giản.
Đường Viên đoan trang ngồi trên giường, cầm điện thoại di động mở lịch sử cuộc gọi ra nhìn một lúc lâu, sắp xếp lại lời nói nhiều lần rồi mới quyết định, ấn xuống cái tên Dung Giản.
Lúc Đường Viên ấn điện thoại xong, cô hắng giọng một cái, cô hầu như nín thở, nghe tiếng reng reng kéo dài trong điện thoại di động, mỗi lần chuông dừng lại, thì trái tim cô cũng nhảy đến cổ họng, vừa khẩn trương lại vừa mong đợi.
Không ai bắt máy.
Đường Viên lại gọi một lần nữa, vẫn không có ai bắt máy.
Chẳng lẽ nam thần đang kiêu ngạo sao?
Nghe bên kia không có tiếng gì, Dung Giản vứt điện thoại di động lên bàn, tiện tay mở máy tính ra, cầm khăn lông đi về phía phòng tắm.
Cao Dương hăng hái lại gần: “Cậu nói mới vừa rồi thầy giáo điểm danh Đường Viên, là Đường Viên mà chúng ta quen biết sao?”
Cậu ta liếc mắt thấy Dung Giản ném điện thoại di động trên bàn, trí tưởng tượng phát triển: “Không phải vừa rồi cậu gọi điện cho Đường Viên chứ, rốt cuộc cậu cũng nhớ đến cô gái bị cậu kẹp ngón chân rồi à?”
Dung Giản nhìn Cao Dương một cái, nói: “Cậu ta cúp máy.”
Cho đến khi Dung Giản vào phòng tắm, đóng cửa rồi vẫn còn nghe được Cao Dương đang cảm thán……..: “Đường Viên cúp điện thoại của cậu? Chỉ thấy cậu cự tuyệt các em gái, bây giờ cậu lại bị con gái cúp máy trước, thật sự là rất sảng khoái ha ha ha ha………..” Tiếng cười sang sảng, Dung Giản tắm xong ra ngoài, lập tức nghe được âm thanh điện thoại di động rung.
Dung Giản đi tới tiện tay mở máy vi tính ra, cùi đầu nhìn màn hình điện thoại, là một số lạ, một tay anh gõ bàn phím máy tính, một tay nhận điện thoại.
“A lô?”
Máy vừa thông thì người đối diện rõ ràng đang sửng sốt một chút, nhỏ giọng hắng một tiếng, giọng điệu vui sướng.
“Mình là Đường Viên, xin lỗi, mới vừa rồi mình……………” Bên kia dừng lại một chút, giọng càng ngày càng nhỏ: “Không cố ý.”
“Hả?” Ngón tay gõ bàn phím của Dung Giản dừng lại một chút, thì nghe bên kia nói lớn tiếng…………..
“Tớ cười.”
Dung Giản: “Sau đó?”
“Sau đó mặt tớ đụng phải màn hình thì nó lập tức cúp!” Đường Viên nói thật nhanh, không có một chút dừng lại.
Dung Giản ho nhẹ một tiếng, hình ảnh hiện lên trong đầu anh khiến anh không nhịn được cười.
Buổi tối, Đường Viên tiếp tục ở làm ổ trong ký túc xá, lại bị Cố Cầu Cầu đề cử một người cho kịch bản…………. Được ăn cả ngã về không.
Thật ra Đường Viên là một người mê giọng nói, cũng không thể thiếu phần của Cố Cầu Cầu. Cô từng gặp người mê khuôn mặt, chứ chưa từng thấy người mê giọng nói, cho tới khi cô gặp Cố Ly.
Lúc Cố Ly vừa ham mê về kịch truyền thanh, đã có biểu hiện cuồng nhiệt với ngôn tình, cũng trốn tránh *. Sau này Đường Viên mới biết, một mình nghe một CV có giọng nói tốt, nói được lời kịch truyền thanh, thì trước đó Cố Ly phải học cách không cần nhìn kịch bản, chỉ nghe âm thanh thì hoàn toàn hỗn loạn, hầu như không phân rõ công hay thụ hay diễn viên…
Cho nên, đối với Cố Ly còn có bản mệnh, hơn nữa còn rất được khen, thì Đường Viên rất hoài nghi.
Cố Ly lại vô cùng vui vẻ, như vậy rất xứng với đại thần nổi tiếng trên mạng, giọng nói của anh ta đặc biệt là công, người của anh ta cũng rất cao ngạo lạnh lùng.
Trên mạng có thể có nam Cv chỉ đọc được ngôn tình, có người chỉ đọc được với *, nhưng ‘Được ăn cả ngã về không’ là một Công hoàn mỹ, anh ta không đọc *, cũng không thuộc ngôn tình, anh ta chỉ có thể là không CP!
Mấy năm gần đây mạng xã hội ngày càng nóng, cũng bắt đầu chuyển hướng tương xứng. Trên mạng có người không quên ý định ban đầu, cũng có người theo đuổi danh tiếng trục lợi, thỉnh thoảng có antifan đánh nhau, gió tanh mưa máu.
Nhưng bất luận là người hâm mộ tăng bao nhiêu, “Được ăn cả ngã về không” vẫn là một đóa hoa mọc trên đỉnh núi cao, thần bí cao lãnh, không trực tiếp, không đùa giỡn, không hát hò ca hội, cũng chưa từng có fan chính thức, lại càng không ai tìm được tin tức già của anh ta.
Đường Viên sửng sờ một chút, Cố Ly vỗ tay phát ra tiếng: “Kịch của chúng ta cũng theo hướng không có CP, tớ chuẩn bị tìm ‘Được ăn cả ngã về không’ đọc vai Cố Bằng Lan.”
Cố Bằng Lan chính là nam chính trong Bằng Lan
Thật ra Đường Viên thấy ý tưởng của Cố Ly có chút khó tin, vừa rồi cô còn follow Weibo của “Được ăn cả ngã về không”, đại thần thật sự là nổi tiếng, cho dù weibo của anh ta chỉ có vài ‘chữ’ lạnh lùng, nhưng trong đám bình luận đều ghi muốn anh làm chồng và muốn sinh con cho anh.
Hơn nữa weibo của anh ta có nhiều fan như vậy, cho dù các cô nhắn tin riêng cho anh ta thì cũng sẽ bị nhấn chìm trong đủ loại tin nhắn gửi tới mất.
Đường Viên nói xong băn khoăn của mình, còn tưởng rằng Cố Ly biết khó mà lui, vậy mà Cố Cầu Cầu vẫn cuồng như vậy: “Không sao, trước đó tớ cũng không thể trao quyền lại cho đại thần Giang Hà.”
Đúng vậy, Cố Cầu Cầu cũng ca tụng đến mức này sao!
“Cho nên, lần này cậu nên làm! Mập à!” Cố Ly xoay chuyển lời nói, lập tức giao trách nhiệm nặng nề cho cô.
Đường Viên: “………….”
Cố Ly ngồi ở trên bàn của cô, cúi người nằm cằm cô, tiến tới gần cô, nhìn cô nháy mắt một cái.
Cha ruột của Cố Ly chính là con lai giữa Trung và Đức, dung mạo của cậu ấy quả thật……….. Gặp may mắn, không chỉ có dáng chuẩn con lai, hàng lông mày xinh đẹp, còn trung hòa vẻ dịu dàng của mẹ cậu ấy, môi hồng răng trắng, đôi mắt vừa tròn vừa lớn, lông mi dày còn rũ xuống, mang một vẻ dịu dàng trời sinh.
Cô vừa nhấc mắt lên…………
Cố Ly: “Ừ?”
Đường Viên mắc bệnh mê sắc đẹp và mê giọng nói thời kỳ cuối gật đầu liên tục: “Ừ!”
Mặt mày Cố Ly cong cong vỗ vỗ mặt cô: “Ngoan…………….”
Đường Viên che mặt, yêu tinh, yêu tinh Cố Cầu Cầu này!
Cô đã đồng ý tiểu yêu tinh Cố Cầu Cầu, Đường Viên đeo ống nghe lên, Cố Ly cho cô nghe bộ kịch liều lĩnh thứ nhất.
Cô vừa nghe như bị ai đánh vào mặt.
Bản của Cố Cầu Cầu, âm thanh tốt thật là dễ nghe!
Giọng nói mát lạnh mà không mất đi vẻ từ tính, nghe rất xuôi tai, mang theo dòng điện hơi yếu, Đường Viên càng nghe càng cảm thấy quen tai, có chút quen thuộc………..
Trải qua mấy lần xử lý âm thanh, có một chút khó tin, Đường Viên nghe lại một lần nữa.
Dường như cô đã móc được tin tức của Được ăn cả ngã về không rồi, đó là……. Dung Giản!
Nghe những âm thanh này bên tai, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra lúc Dung Giản nói những lời này thì khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm, còn có cái yết hầu chuyển động lên xuống rất quyến rũ nữa.
Tai của Đường Viên nóng lên, tâm hồn nhộn nhạo………..
Mặc dù cô là Tam Thứ Nguyên xấu hổ, không dám theo đuổi Dung Giản, nhưng cô là Nhị Thứ Nguyên cũng không biết xẩu hổ sao!
Đường Viên vẫy tay, vui vẻ bấm bàn phím, nhanh chóng đăng ký một tài khoản weibo mới. Cô vẫn rất lý trí, weibo chính của cô không thể dùng để liên hệ với Được Ăn Cả Ngã Về Không, chức năng mới của trang web ngôn tình kia có thể cập nhật trên weibo, lỡ như cô rủ rê thành công Được Ăn Cả Ngã Về Không, rồi nhỡ đâu một ngày nào đó cô tiện tay… Hình ảnh đó đẹp biết bao.
Đường Viên mở cửa sổ tin nhắn riêng cho Được Ăn Cả Ngã Về Không, hồi hộp quá đi mất. Cô mất cả một đêm nghiên cứu trên các diễn đàn, nghiêm túc học kỹ xảo rù quyến, thuần thục nắm rõ các ký hiệu biểu cảm.
Thịt Viên dấm đường: Chào cậu
Như vậy cũng không được, Đường Viên xóa ký hiệu biểu cảm, viết lại lần nữa….
Đường Chua Thịt Viên: Chào cậu, tớ là biên kịch Cố Bằng Lan, bọn tớ muốn mời cậu đến thử………………..
Như vậy thì nghiêm trọng quá, làm lại.
Cô viết viết xóa xóa trên cửa sổ tin nhắn riêng, cuối cùng Đường Viên viết đến bảy lần, mới tự tin gởi đi.
Không biết cậu ấy có thấy không.
Mấy ngày liên tiếp, hở một chút Đường Viên lại lên weibo cũng vào kiểm tra đoạn hội thoại của họ.
Vẫn chưa trả lời.
Không sao, Đường Viên an ủi bản thân, còn nhiều thời gian, có công mài sắt có ngày nên kim, chày sắt, châm…………..
Giống như lẫn vào một thứ gì đó rất xấu.