Edit: Thanh Hưng
Giọng nói của cô rất nhẹ, lại đặc biệt kiên định.
Ngón tay nắm chốt cửa của Dung Giản cũng trắng bệch.
Nhận được điện thoại của Cố Ly, anh một đường lao xuống lầu mở cửa xe, trái tim lập tức nhảy lên tới cổ họng.
Cho dù trong điện thoại Cố Ly đã nói Đường Viên không có chuyện gì, nói cô từ lầu hai nhảy xuống trốn thoát khỏi đám cháy, chỉ có đầu gối và lòng bàn tay có chút thương nhẹ, nhưng bàn tay nắm chìa khóa xe của anh vẫn là run rẩy rất nhiều lần mới có thể cắm chìa khóa vào trong ổ khóa.
Ngay cả lúc lái xe thì trong đầu Dung Giản cũng trống rỗng, trung tâm thương mại bị cháy nằm ở trung tâm thành phố, lúc anh lái xe còn có thể thấy bầu trời phía trung tâm thương mại cuồn cuộn khói đặc......
Dọc theo đường đi Dung Giản không có cách nào khống chế tay lái của mình......
Anh đạp chân ga đẩy tốc độ tới mức cao nhất, gần như là bay tới bệnh viện.
Dung Giản hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng loại chuyện như vậy sẽ xảy ra ở trên người Đường Viên, vừa bắt đầu trong đầu anh trống rỗng, sau đó anh bắt đầu suy nghĩ lung tung, nếu như anh không tìm phụ đạo viên ở học viện thương mại lần trước giúp Đường Viên quân huấn, Đường Viên cũng sẽ không đi trung tâm thương mại, cũng sẽ không gặp phải những chuyện này, hơn nữa kể từ khi Đường Viên gặp anh thì tình trạng này vẫn luôn không ngừng xảy ra, nếu như anh không ở chung một chỗ với Đường Viên, Đường Viên hoàn toàn sẽ không bị thương, cô sẽ thật tốt, thật vui vẻ......
Lòng của Dung Giản lập tức rối loạn......
Xuống xe trong khi trên đường chạy như điên tới phía phòng bệnh kia, cuối cùng anh cũng sắp xếp rõ ràng lại được những (di.da.l.qy.do) suy nghĩ rối loạn như mớ bòng bong.
Giờ khắc này Dung Giản đã nhận rõ được tình cảm của mình đối với Đường Viên.
Anh đối với cô, cho tới bây giờ đều không phải là bởi vì hôn nhân mà sinh ra trách nhiệm, cũng không phải là có cũng được không có cũng không sao.
Anh rốt cuộc cũng ý thức được anh yêu Đường Viên.
Nhưng Đường Viên lại khóc nói, Cố Cầu Cầu, tớ không muốn thích anh ấy nữa.
Trên tay Dung Giản dùng lực, sau một tiếng “Rắc rắc” rõ nét, cửa phòng bệnh được mở ra.
Mãi cho đến khi tận mắt thấy Đường Viên bình yên vô sự ngồi ở trên giường bệnh, tự tay ôm cô vào lòng cảm nhận được cô bởi vì khóc mà tiếp tục hô hấp, rốt cuộc trái tim Dung Giản mới nặng nề hạ xuống.
Đường Viên bị Dung Giản ôm thật chặt, anh giống như là muốn khảm cô vào trong xương của anh vậy, đầu của cô bị đặt ở trong ngực anh, còn có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập lại có lực của Dung Giản.
Một đường chạy như điên nhưng vẫn bị bỏ lại phía sau Lâm Mặc từng ngụm từng ngụm thở hổn hển xông tới, lo lắng đứng ở nơi đó nháy mắt với Cố Cầu Cầu nhà anh ta, đáng tiếc Cố Cầu Cầu nhà anh ta sau khi bị cướp đi gối ôm còn vội vàng tiếp tục an ủi: “A Bàn không khóc, vậy chúng tớ cũng không thích anh ta nữa......”
Lâm Mặc giơ tay lên nâng trán, rốt cuộc Cố Cầu Cầu nhà anh ta có thù oán gì với Dung Giản đây!
“Cố Cầu Cầu, em muốn ăn......” Lâm Mặc ở một bên gấp đến độ không nhịn được, anh ta hạ thấp giọng nghĩ trước tiên dẫn đại kỳ đà cản mũi Cố Ly này đi đã, đại kỳ đà cản mũi căn bản không có tự giác của kỳ đà cản mũi, vừa nghe anh ta nói ăn lập tức phản ứng, quay đầu lại kêu lên: “Ăn thịt!”
Lâm Mặc đưa tay thoải mái mà ôm eo cô ấy lên, đặt lên bả vai dứt khoát vác đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đường Viên và Dung Giản.
Sau khi Cố Cầu Cầu rời đi, Đường Viên cầm bọc vải trên bàn tay hung hăng lau mặt một cái, buông tay bụm mặt xuống. Cô lập tức bị Dung Giản ôm lấy, anh ôm đặc biệt chặt, chặt đến mức Đường Viên cảm giác xương của cô cũng bị đau.
Lúc Dung Giản đi tới, cô không cần nhìn cũng biết là anh.
Thích một người quá lâu là như thế nào, anh ta không cần xoay người thì bạn cũng nhận ra được bóng lưng của anh ta, anh ta đi tới phía bạn bạn cũng nghe ra được tiếng bước chân của anh ta, anh ta đứng ở phía sau bạn bạn cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Cô tự nói với mình, không được khóc, phải dũng cảm, phải kiên cường......
Cô đã quyết định muốn đi.
Vào thời khắc sống chết, cô nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Sống sót sau tai nạn, trong giây phút rốt cuộc cũng bị Dung Giản ôm lấy kia cô cũng nghĩ rất nhiều.
Một mình cô đã đợi bên trong bóng tối và trong sự sợ hãi quá lâu, cho tới khi có được cái ôm đã lâu không còn nữa này cô lại không cảm thấy ấm áp như vậy nữa.
Cô nghĩ thế giới của cô thật sự quá nhỏ quá nhỏ, Dung Giản chiếm cứ tất cả yêu thích của cô. Mà cô lại coi “thích” là chuyện quan trọng nhất trên thế giới này.
Nhưng thế giới của Dung Giản quá lớn, anh vẫn luôn có mục tiêu, có phương hướng nỗ lực, có bầu trời rộng lớn của mình.
Đây đã từng là điểm cô yêu thích nhất, cô đã từng vô cùng muốn cùng Dung Giản cùng nhau bước đi.
Nhưng con đường này Dung Giản lại kiên định muốn đi một mình, từ khi vừa mới bắt đầu rõ ràng anh đã cự tuyệt đồng hành với cô rồi.
Cô đã dùng hết tất cả dũng khí để đi cùng anh tới đây, hiện tại rốt cuộc cô cũng có con đường riêng mà mình muốn đi.
“Dung Giản, em đã nghĩ xong rồi, em muốn xuất ngoại.” Đường Viên cứ giữ nguyên tư thế bị Dung Giản ôm vào trong ngực mà nói chuyện.
Hồi lâu, Dung Giản ôm cô, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
“Được.” Anh lại nói một lần, giống như là nói cho Đường Viên, hoặc như là nói cho chính mình nghe.
Âm thanh của anh trầm thấp khàn khàn, nhưng cũng vô cùng kiên định.
Sau khi song thân qua đời, cuộc sống của Dung Giản giống như là một canh bạc, những lần đánh cuộc trước đây của anh đều trong trạng thái được ăn cả ngã về không, chưa từng lưu lại đường lui cho mình, duy chỉ có Đường Viên là anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ đánh cuộc.
Anh muốn cô ra nước ngoài, muốn cô bình an vui vẻ, cả đời trôi chảy.
Cho dù quá trình tự tay đẩy Đường Viên từ trong sinh mệnh của mình ra giống như tróc từng miếng thịt trên người, anh cũng muốn hạ ngoan tâm đưa cô đi.
Trong vòng một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, sau khi Đường Viên bị Dung Giản đặt lên giường đắp kín mền thì đã rất nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau khi cô ngủ, Dung Giản mới cẩn thận kiểm tra ngoại thương trên người cô từ trên xuống dưới một lần, cô còn chưa thay sang quần áo bệnh nhân, trên người vẫn mặc T-Shirt màu trắng nhăn nhúm, trên T-Shirt đều là dấu vết màu sắc chói mắt.
Dung Giản căn bản không thể tưởng tượng nổi một mình cô như thế nào trốn ra được.
Anh thả nhẹ động tác, tháo bỏ băng gạc trên đầu gối Đường Viên, đầu gối của cô đã sưng đỏ trầy da, sưng lên rất to. Thấy băng gạc quấn trên tay Đường Viên cũng bị máu nhuộm đỏ rồi, Dung Giản lại cẩn thận từng li từng tí mở băng gạc của cô ra, Đường Viên vẫn có cảm giác đau nên giãy dụa theo bản năng.
Hai lòng bàn tay của cô cũng bị mài hỏng rồi, đất cát ghim vào trong thịt cũng đã được Cố Ly rửa sạch rồi, nhưng nhìn qua vẫn là máu thịt be bét, có tia máu đỏ tươi lộ ra dưới tầng da mong mỏng.
Lúc anh giúp cô bôi thuốc động tác đã hết sức dịu dàng, nhưng đầu ngón tay Đường Viên vẫn vì đau mà run lên.
Đến đêm khuya, vẫn có bác sĩ tới đây thăm phòng.
Nam bác sĩ trẻ tuổi thấy Dung Giản thì sửng sốt một chút, ý thức được bệnh nhân (lqd) trên giường bệnh đã ngủ rồi, anh ta lại nhìn Dung Giản nhiều hơn một cái, cũng không nói chuyện nữa mà đẩy cửa đi ra ngoài.
Bởi vì Dung Giản mà anh ta còn bị giáo sư hung ác mắng đến thông suốt, thế nên cực kỳ khắc sâu ấn tượng với anh (DG).
......
Rất nhanh, ngày Đường Viên ra nước ngoài đã được quyết định.
Trời xanh mây trắng, Đường Viên ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời tháng chín, cũng không quay đầu lại kéo theo rương hành lý đi vào đại sảnh sân bay.
Mười mấy tiếng bay nghe dài đằng đẵng, Đường Viên ngồi chỗ ngồi cạnh cửa sổ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài một cái, trừ cảm giác mất trọng lượng lúc máy bay vừa bắt đầu cất cánh, cô không còn cảm giác gì khác.
Lại nói, Đường Viên vẫn là lần đầu tiên ngồi máy bay lâu như vậy, cô còn có chút mới lạ.
Ăn hai phần cơm khoai tây thịt bò, bụng Đường Viên cũng phồng lên rồi, cô ngượng ngùng kéo thảm đắp lên cái bụng tròn vo của mình, sau khi xuống máy bay lúc Đường Viên chờ Lê Họa còn thuận tay chụp cảnh đêm đăng weibo——
Một Viên Bánh Trôi Vừa Lớn Lại Vừa Tròn: Ăn hai suất cơm trên máy bay, sức ăn sao lại càng lúc càng lớn thế chứ...!
Cô đã quá lâu không đăng weibo, vì vậy vừa đăng lên thì phía dưới weibo đã có không ít tiểu thiên sứ nhắn lại ——
Ơ Ơ Ơ: Mang thai!
Một con thỏ trắng rất trắng: Lầu trên cộng một!
Một cây rau cải xanh lá lại xanh lá: Ai yêu, cô du lịch tân hôn đấy à! Cầu xin hơn văn! Cầu xin to và dài!
Một củ cải một cái hố: Cô thật sự có khỉ con của nam thần rồi!
Ngay cả Thẻ Cá Bơi rất lâu chưa xuất hiện cũng nổi bọt: Con khỉ nhỏ đập!
Đường Viên bị trí tưởng tượng phong phú của bọn họ dọa sợ ngây người.
Cô lần lượt phản hồi tất cả mọi người, như đinh chém sắt nói không có, tuyệt đối không có!
Vậy mà mọi người lại càng kiên định hơn so với cô, đợi chút, Đường Viên có chút không nhớ rõ kỳ sinh lý của mình rồi, cô giống như vốn dĩ mỗi lần đều là cuối tháng, nhưng.....
Cô có nên đi mua que thử thai để thử một chút hay không đây.
Vào học mấy ngày, Đường Viên vốn là tới muộn hơn người khác, mấy ngày nay cô đều bổ sung các loại thủ tục, còn cố gắng làm quen với ngôn ngữ mới, bận rộn đến nỗi Đường Viên đã quên luôn chuyện này đi.
Vốn dĩ cô cũng cảm thấy không thể nào.
Nếu gặp phải áp lực quá lớn, chu kỳ sinh lý của Đường Viên cũng rất dễ dàng xảy ra vấn đề, lúc thi cấp ba, cô cũng ba tháng không bị thân thích ghé thăm, lúc thi tốt nghiệp trung học cũng thế.
Vừa nghĩ như thế, ngẫm lại lại thấy nhẹ nhõm, Đường Viên hoàn toàn yên tâm.
Nào có chuyện trùng hợp như thế chứ.
Mỗi ngày Đường Viên đều rất vui vẻ, cô ở trong nhà Lê Họa, Lê Họa còn đặc biệt sửa sang lại cho cô một gian phòng ngủ cùng một thư phòng, cô đi tới bên cạnh Lê Họa mới phát hiện Lê Họa vẽ về cô còn nhiều hơn những gì bà gửi cho cô lúc trước.
Cô gần như chiếm cứ một nửa phòng tranh của Lê Họa.
Lúc bị cô nhìn thấy những bức vẽ kia, Lê Họa còn có chút tiếc nuối: “Luôn luôn giữ lại mấy bức để bớt nhớ con.”
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trước kia Đường Viên từng đọc được ở đâu đó rằng, thất tình cũng sẽ giảm cân, nhưng là Đường Viên căn bản không ốm đi.
Cô ngược lại còn mập hơn, cô đã sắp mập bằng thời điểm lúc cô nặng nhất là 130 cân rồi.
Đường Viên quy công này cho Lê Họa vì bà làm cơm quá ngon, cô ở trong nhà Lê Họa ngây người bảy ngày, Lê Họa dùng khoai tây thịt bò hầm cách thủy và sữa tươi cô thích làm mồi nhử cho cô trở thành tròn tròn mập mập.
Trừ mập và thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Dung Giản, Đường Viên vẫn rất vui vẻ.
Mập sẽ chầm chậm giảm.
Thỉnh thoảng nhớ tới Dung Giản vậy thì cứ nhớ đi.
Mãi cho đến khi......
Có một lần giáo sư Đường không cẩn thận lỡ miệng, nói ra chuyện cô thoát ra từ đám cháy, Lê Họa bị dọa phát sợ, cố ý muốn dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra thân thể, nói lúc ấy cô không kiểm tra cẩn thận, ngộ nhỡ để lại hậu di chứng gì thì chính là chuyện cả đời rồi.
Đường Viên vẫn tự cho rằng không có chuyện gì, cô cảm thấy cô và trước đây không có thay đổi gì.
Không bị chướng ngại tâm lý, cũng không gặp ác mộng, chỉ có...... Mập.
***
Sáng sớm, Đường Viên đã bị Lê Họa dẫn đi bệnh viện.
Kiểm tra không mấy hạng mục, bác sĩ kia lập tức nói huyên thuyên một tràng (di.da.l.qy.do) với Lê Họa, Đường Viên căn bản nghe không hiểu, nhìn vẻ mặt nặng nề của Lê Họa còn tưởng rằng cô đã sinh bệnh nặng gì.
“Bàn Bàn.”
Lê Họa đi tới phía cô, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Con mang thai.”
Đường Viên ngây ngẩn cả người, lập tức bị tin tức này đánh cho choáng váng.
#Thanh Hưng: có ngược ở chương sau nhé. Truyện sủng kiểu gì không biết -_-