Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh

Chương 45: Chương 45




Edit: Thanh Hưng

Ánh mắt Dung Giản rơi vào trên người cô và Bịch đường, Đường Viên đứng nơi đó cũng cảm giác như có gai ở sau lưng.

“Dung Giản, cám ơn anh đã đưa em... Em đi về trước.” Cô không nhìn Dung Giản, cố tự trấn định nói xong cũng xoay người, ôm tiểu Bịch đường không thể chờ đợi đi vào bên trong.

Tận lúc đi vào sau cửa lớn, rốt cuộc Đường Viên mới thở dài một hơi, cô vừa muốn đóng cửa lại, một cánh tay thon dài đột nhiên chen vào. Đường Viên nhìn cánh cửa kim loại nặng nề đập trúng vào bàn tay Dung Giản, phát ra một tiếng trầm đục, phóng đại ở bên tai Đường Viên.

Đường Viên sững sờ, đốt ngón tay Dung Giản bị cửa đập phải chợt trắng bệch sau đó nhanh chóng bầm máu.

“Nó là ai?” Dung Giản giống như là hoàn toàn không cảm thấy vết thương trên tay, nhìn chằm chằm Đường Viên, anh luôn luôn trấn định, nhưng giờ phút này âm thanh lại khẽ run.

“Ngón tay của anh. . . . . .” Đường Viên xoay người muốn đi lấy hòm thuốc lại bị Dung Giản kéo cổ tay khe khẽ (di.da.l.qy.do) đẩy đến trên tường, hai tay anh đặt bên tai cô, vây cả cô và đứa nhỏ ở trong ngực anh.

Tiểu Bịch đường bị Đường Viên ẵm ngửa ở trong ngực. Dung Giản vừa sáp lại đây, tầm mắt tiểu Bịch đường lập tức bị chặn lại, bé “A a” kêu hai tiếng, còn dùng sức phất tay trên không một cái, quả đấm nhỏ béo mập đập trúng xương sườn Dung Giản.

Bé quá nhỏ, một quyền kia gần như không có sức lực gì, người bị bé đánh một cái ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bé.

“A!” Tiểu Bịch đường nghẹn gần như muốn nổ phổi, lại hô một tiếng.

Đường Viên bị anh bức lui về phía sau một bước: “Dung Giản!”

“Đường Viên, nó là ai?” Dung Giản đã mơ hồ có đáp án trong lòng, lúc vừa mới nhìn thấy tiểu bảo bảo anh lập tức không tự chủ được mà suy đoán. . . . . .

Anh đột nhiên nhớ đến ngày ấy, lúc anh cho là Đường Viên bị thương nhấc vạt áo sơ mi của cô lên kia, rõ ràng vẻ mặt Đường Viên là hoang mang sợ hãi, cô giống như là đang cực lực che giấu cái gì; còn có Đường Viên một lòng cố gắng học tập nỗ lực thật vất vả mới có cơ hội ra nước ngoài học tập, nhưng thái độ lại đột nhiên thay đổi khác thường mà biến mất khỏi trường học hơn mấy tháng; thậm chí xa hơn, đoạn thời gian đó Đường Viên mỗi đêm đều chạy bộ trên máy chạy bộ một giờ nhưng là thế nào cũng không gầy xuống. . . . . .

Còn có sau khi cưới một đêm kia, đến cuối cùng anh lười phải xé thêm một hộp gấu bông khác. . . . . .

Cổ họng Dung Giản căng thẳng, chỉ là nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng anh lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.

Đường Viên không lên tiếng, vốn là mấy ngày trước cô đã vắt hết óc suy nghĩ rất nhiều biện pháp, thậm chí nghĩ tới ngộ nhỡ Bịch đường bị Dung Giản phát hiện, cô sẽ nói Bịch đường là của em trai của mình.

Nhưng khi thật sự đến lúc này cô căn bản là không nói ra miệng được, Dung Giản thông minh như vậy, loại lời nói dối kém chất lượng này ở trước mặt anh chỉ giống như một chuyện cười.

Dung Giản cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, lại lặp lại một lần: “Đường Viên, nó là ai?”

“Chính là như anh nghĩ.” Tầm mắt Dung Giản rơi vào bụng của cô, gần như muốn khoét áo cô ra một cái lỗ, lộ ra vết sẹo thịt màu hồng trên bụng cô kia.

Anh nhất định là đã đoán được, Đường Viên dứt khoát tự giận mình, ngẩng mặt lên nhìn về phía ánh mắt của Dung Giản: “Nó là đứa bé của em.”

Trong nháy mắt đó, con ngươi Dung Giản kịch liệt co rút lại một chút, hô hấp cũng trầm trọng hơn.

Cho dù đoán được loại khả năng này, nhưng khi Đường Viên chính miệng nói ra thì Dung Giản vẫn bị bối rối.

Đường Viên vẫn là lần đầu tiên thấy loại ánh mắt khiếp sợ như vậy ở trên mặt Dung Giản, lông mày bén nhọn của anh khẽ nhíu, môi mỏng mím chặt, hầu kết lăn lên lăn xuống, cả người giống như là bị đông cứng, nửa ngày không nói ra được một câu nào.

Thừa dịp Dung Giản còn bị vây ở trong cực độ khiếp sợ, Đường Viên ôm tiểu Bịch đường chui ra từ giữa anh và vách tường, thả tiểu Bịch đường vừa khẽ ngáp một cái, khóe mắt còn rơi ra hai giọt nước mắt vào nôi nhỏ trong phòng khách sau đó khẽ lắc lư.

Tiểu Bịch đường khép hờ mắt, khẽ giương cái miệng nhỏ nhắn, giống như là muốn ngủ thiếp đi.

Đường Viên giúp bé đắp kín chăn nhỏ, quay người lại lại bị Dung Giản chạm mặt ôm lấy.

Sau khi khiếp sợ cực độ thì cảm giác xông lên đầu chính là lo lắng cùng sợ hãi, thậm chí Dung Giản còn không để ý tới tiểu bảo bảo trong nôi, một phen vén áo Đường Viên lên, Đường Viên mặc chính là một cái quần jean thấp eo, vết sẹo thịt màu hồng kia lập tức đập vào mắt Dung Giản.

Vết sẹo thịt màu hồng vắt ngang trên cái bụng tròn bóng loáng của Đường Viên, cực kỳ rõ ràng, thậm chí Dung Giản còn (lqd) có thể nhìn rõ vết chỉ khâu, trong nháy mắt, ngay cả hô hấp của anh đều không bình thường.

Khi đó Đường Viên đã mang thai, một mình cô mang theo đứa nhỏ trong bụng chạy thoát khỏi đám cháy, sau đó anh còn để cho cô một mình ra nước ngoài, thậm chí còn không đến tiễn cô, ngay cả khi cô một mình sinh đứa bé ở nơi đất khách quê người anh cũng đều không biết gì cả.

Ấn thời gian để tính, tiểu bảo bảo còn là sinh non, thậm chí Dung Giản không dám tưởng tượng lúc ấy có bao nhiêu hung hiểm. . . . . .

Anh tự tay vuốt ve vết thương kia, cổ họng khô khốc.

“Đã không sao rồi.” Đường Viên lấy lại tinh thần, đưa tay đẩy ngón tay Dung Giản đang đặt trên bụng cô ra, lui về phía sau một bước: “Tiêm thuốc mê, lúc ấy em không có cảm giác gì.”

Lúc ấy quả thật là cô không có cảm giác gì, là sau khi sinh Bịch đường xong tỉnh lại mới đau.

“Ô oa ——” Tiểu Bịch đường bị xem nhẹ đột nhiên vung tay nhỏ không hề có điểm báo trước mà khóc lên, Đường Viên xoay người ôm bé từ trong nôi ra, Bịch đường lập tức dừng nước mắt, ngừng khóc.

Đường Viên đổi phương hướng, dựng bé lên ôm ở trước ngực, tầm mắt của tiểu bảo bảo lập tức rộng rãi hơn một chút.

Cô ôm như vậy, tiểu Bịch đường vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Dung Giản.

Lúc trước chưa nghe được Đường Viên chính miệng thừa nhận, Dung Giản còn chưa có cảm giác gì. Giờ phút này sau khi biết đây là tiểu bảo bảo Đường Viên sinh cho anh, khi lần nữa đối diện với ánh mắt u mê của bé, anh lập tức kinh hoảng luống cuống.

Đời này Dung Giản cũng chưa từng khẩn trương như vậy, anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu bảo bảo Đường Viên ôm trong ngực.

Tiểu bảo bảo ngày thường đặc biệt trắng, mập mạp giống như khối thịt, bé không chỉ có đôi mắt tròn cực kỳ giống Đường Viên, mà hàng lông mi dầy dậm cũng rất giống Đường Viên, mí mắt bé cũng rất mỏng, lộ ra mạch máu màu xanh nhạt, thoạt nhìn giống như là kèm theo bóng mắt.

Đây là đứa bé của anh.

Đường Viên và đứa bé của anh.

“Con tên là gì?” Định thần lại, anh nhỏ giọng hỏi Đường Viên.

“Con tên Bịch đường.” Đường Viên nói xong còn giải thích một chút: “Chính là cái bịch đường để ăn kia.”

Cô muốn đi lên lầu cầm bình sữa xuống cho Bịch đường, mới vừa rồi rõ ràng Bịch đường đã mệt mỏi, nằm ở trong nôi cũng muốn ngủ thiếp đi rồi, thế nhưng hiện tại lại khóc, chắc hẳn là đói bụng.

Lúc muốn thả Bịch đường lại vào trong nôi thì đột nhiên Đường Viên lại thay đổi chủ ý, dù sao tiểu Bịch đường cũng đã bị phát hiện rồi, cứ để cho Dung Giản ôm bé một cái cũng được.

Dù sao Dung Giản cũng là ba của bé.

Dù sao sau này tiểu Bịch đường cũng sẽ đi theo cô.

“Anh có muốn ôm con không?” Đường Viên nhìn về phía Dung Giản, hỏi.

Dung Giản sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng Đường Viên đã đưa tiểu Bịch đường trong ngực tới, Dung Giản cả kinh, vội vàng dùng hai tay tiếp nhận tiểu thịt béo mềm nhũn kia.

Tiểu Bịch đường nhìn thẳng mặt anh.

Vị mới làm cha Dung Giản căng cứng thân thể, khẩn trương ôm đứa bé trong tay, không nhúc nhích, trái tim anh gần như muốn vọt lên tận cổ họng.

“Oa ——” Tiểu bảo bảo vừa rơi vào trong ngực anh, tựa như máy báo động vang lên: “Ô oa, ô oa ô ô ô ô. . . . . .”

Tiểu Bịch đường khóc đến khắp mặt đều là nước mắt, cánh tay nhỏ dùng sức vung, còn đạp chân giống như là muốn chạy ra khỏi ngực của anh.

“Đường Viên! Con khóc!” Đời này Dung Giản chưa từng chật vật như vậy, anh luống cuống tay chân ôm con trai đứng ở nơi đó, giống như là bưng một quả bom đã tiến vào thời gian đếm ngược không dám có một cử động nhỏ nào.

Đường Viên còn chưa chạy lên lầu cũng bị tiểu Bịch đường đột nhiên khóc lên dọa sợ hết hồn, cô chạy mấy bước từ trên bậc thang xuống, cầm ngón trỏ chọc chọc lòng bàn tay béo mập của tiểu Bịch đường, tiểu Bịch đường lập tức nắm ngón tay của cô.

Nửa thân thể nhỏ bé của Bịch đường vẫn còn ở trong ngực Dung Giản, sau khi nắm ngón tay Đường Viên, bé rốt cuộc cũng dừng tiếng khóc kinh thiên động địa lại, nhưng vẫn còn thút tha thút thít, xem ra cực kỳ đáng thương.

Hết cách rồi, Đường Viên không thể làm gì khác hơn là ôm bé lên lầu tìm bình sữa, hai tay cô ôm tiểu Bịch đường còn đang thút thít, ngón út cầm bình sữa của Bịch đường từ trên lầu đi xuống, lúc muốn tìm bảo mẫu giúp một tay hòa sữa bột thì mới nhớ tới, hình như mới vừa rồi bảo mẫu tóc đỏ không theo vào.

Đường Viên thả tiểu Bịch đường không hề thút thít nữa vào lại trong nôi, mình thì ra ngoài tìm bảo mẫu.

Bảo mẫu tóc đỏ vẫn chưa đi, còn đang lo lắng đứng ở cửa.

Thấy Đường Viên đi ra bảo mẫu cũng sắp khóc, nhìn về phía cô luôn miệng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi thật sự không dỗ được bé, bé khóc suốt. . . . . .”

“Không sao, bé chính là thích làm nũng.” Đường Viên vội vàng an ủi bảo mẫu tóc đỏ, bảo mẫu trẻ tuổi khoát khoát tay, hình như đã cho rằng mình không chăm (di.da.l.qy.do) sóc tốt cho bảo bảo, cúi đầu với cô một cái, có ý muốn từ chức.

Hết cách rồi, Đường Viên gửi cho cô ấy tiền lương mấy ngày này.

Giờ thì tốt rồi, buổi tối khẳng định tiểu Bịch đường còn phải khóc, Đường Viên cảm giác lần này cô cũng muốn khóc rồi.

Hôm nay cô mang về một đống bài tập lớn, buổi tối Bịch đường vừa khóc khẳng định ngay cả một bài tập cô cũng không làm được, Đường Viên cảm giác cuối cùng thì lần này cuộc sống đại học của cô cũng hoàn chỉnh, cô phải nợ môn rồi.

Trong phòng khách, Dung Giản đang hòa sữa bột cho tiểu Bịch đường, anh một tay cầm sách hướng dẫn một tay cầm bình sữa, có lẽ là quá chuyên chú nên ngay cả âm thanh Đường Viên đi vào cũng không nghe được.

Dung Giản pha sữa bột xong, tiểu Bịch đường đã giương cánh tay ngủ thiếp đi rồi, anh bỏ bình sữa qua một bên lại nhìn thấy vẻ mặt sầu não của Đường Viên.

“Em làm sao vậy?” Đường Viên là một người tiến vào, vị bảo mẫu tóc đỏ đó không theo vào.

“Không có việc gì, bài tập quá nhiều. . . . . .” Đường Viên khoát tay, cô đang muốn nói đã muộn rồi anh hãy về đi, Dung Giản đã ngắt lời cô——

“Buổi tối anh chăm sóc các em.” Anh nói rất kiên định.

“Không cần.” Đường Viên lắc đầu một cái, bật thốt lên: “Bịch đường nhìn thấy anh sẽ khóc.”

“Vậy em chăm sóc con.” Dung Giản nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh chăm sóc em.”

“Em không cần người chăm sóc.” Một mình cô rất tốt mà.

“Anh có thể giúp em làm bài tập.” Dung Giản xuất đòn sát thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.