Edit: Thanh Hưng
Nghe không rõ âm thanh điện thoại bên kia, Dung Giản ở chỗ này lại không nói lời nào, Đường Viên cầm chén nước đứng chờ ở cửa một lát, đang muốn đi, lại nghe được âm thanh lạnh như băng của Dung Giản: “Ranh giới cuối cùng của tôi, chính là không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta.”
Ranh giới cuối cùng? Đường Viên đang suy nghĩ, Dung Giản đột nhiên xoay người tựa vào trên cửa sổ sát đất, ánh mắt anh vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô.
Chỉ nghe lén được một chút xíu đã bị bắt, Đường Viên bị anh dọa sợ hết hồn, nhìn Dung Giản cúp điện thoại nhìn mình, cô linh cơ nhất động: “Làm không hết bài tập em không ngủ được, để em xem một chút anh viết đến chỗ nào rồi.”
“Ừ.” Dung Giản đi tới bàn đọc sách ngồi xuống, trước đây tư thế ngồi của anh luôn đoan chính, sống lưng thẳng tắp, tối nay có thể là thức đêm lâu nên hơi mệt, anh khoác một tay lên tay vịn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi. Đối với Dung Giản, ghế máy vi tính của Đường Viên vô cùng thấp, đôi chân dài không có chỗ để đạp vào sàn nhà một cái, cái ghế lùi mạnh về sau, rốt cuộc cũng dành ra được một mảnh đất trống.
Đôi chân dài của Dung Giản tùy ý đặt trên đất, nắm con chuột trong tay (di.da.l.qy.do) nhanh chóng nhấn mấy cái, âm vang thanh thúy của tiếng kích chuột vang lên bên tai cô: “Em qua đây nhìn.”
Đường Viên đoan chính đi tới, chỗ trống nhỏ bé giữa bàn đọc sách và ghế máy vi tính lại bị đôi chân dài của Dung Giản chiếm cứ, Đường Viên đứng ở trước máy vi tính, gần như là đứng ở. . . . . . Trong ngực anh.
Bị hơi thở của anh bao quanh Đường Viên lập tức có chút sợ, cô đang muốn tùy tiện liếc mắt một cái rồi bỏ chạy, ngang hông đột nhiên nhiều hơn một cái tay, bàn tay Dung Giản dùng sức nắm ở eo cô, Đường Viên lập tức ngã ngồi vào đùi anh rồi.
“Em không ngồi!” Đường Viên gần như là nhảy lên: “Em đứng là. . . . . .”
“Em cản màn hình rồi.” Giọng nói của Dung Giản trầm thấp.
“Vậy em không xem nữa.” Đường Viên nói xong lập tức muốn lướt qua đôi chân dài của Dung Giản đi ra ngoài, nhưng lại bị Dung Giản giống như ôm đứa nhỏ ôm chặt eo, trọng tâm cả người cô gần như đều ở trên người Dung Giản, nhất thời không đứng lên nổi.
“Ôm xuống.” Ngón tay Dung Giản di chuyển con chuột, trên màn hình PPT tự động chiếu slide, ánh sáng màn hình thay đổi liên tục chiếu vào trên mặt Đường Viên, cô không lên tiếng cũng không giãy giụa nữa.
Thật ra thì giữa cô và Dung Giản hiếm có khi hôn, nhưng Dung Giản giống như rất thích ôm cô, kiểu ôm cũng rất phong phú, ôm ngang, ôm lên chân, đối diện ôm. . . . . .
Không biết vì sao, đột nhiên cô lại nhớ đến đêm đầu tiên khi cô và Dung Giản mới vừa lĩnh chứng.
Bởi vì trán cô bị đập vào chân giường mà Dung Giản tức giận, bản thân cô thì ngồi ở bên giường khổ sở.
Sau đó Dung Giản lại tới nói xin lỗi cô, cô muốn anh ôm, còn nói chỉ cần anh ôm cô một cái là cô sẽ lập tức vui vẻ.
Lại có một lần cô duỗi lưng một cái, Dung Giản còn bế cô lên.
Lúc cô bỏ nhà ra đi còn Dung Giản đi tìm, khi cô vừa trở về bên này rồi bị Dung Giản tìm được. . . . . Anh đều ôm cô.
Đường Viên cúi đầu, tầm mắt rơi vào hai bàn tay đan chéo vào nhau của Dung Giản trước bụng cô, ngón tay của anh càng sưng lên to hơn. Đường Viên giật giật đôi chân đang đặt trên người Dung Giản, nói: “Em đi lấy hòm thuốc.”
“Không cần.” Dung Giản buộc chặt tay ôm Đường Viên, thật vất vả ôm lấy Đường Viên, cơn buồn ngủ lại đột nhiên dâng lên, anh có chút không chống cự nổi.
Hai ngày trước anh đều ở trong thư phòng của căn nhà đó, căn nhà kia chỉ có một thư phòng lớn vừa lúc hướng về phía Đường Viên bên này, anh tựa vào trên ghế sa lon vẫn không dám ngủ, chỉ sợ nửa đêm nghe được âm thanh động cơ xe.
Sáng sớm hôm qua thấy đèn bên này sáng lên, anh lập tức vội vã xuống lầu, cũng may vừa kịp ngăn cản Đường Viên ở cửa.
Đường Viên ngồi trên đùi Dung Giản như ngồi trên bàn chông, cảm giác được hô hấp đều đặn của Dung Giản ở sau lưng, anh giống như là đang ngủ.
Một lát sau, cảm giác Dung Giản thật sự ngủ thiếp đi, Đường Viên mới cúi đầu cẩn thận từng li từng tí đẩy ngón tay đan chéo của Dung Giản ra, cô từ trên người anh đi xuống, cầm hòm thuốc trong ngăn kéo trở lại.
Đường Viên không mở đèn, trong phòng chỉ có ánh sáng chiếu ra từ màn hình máy vi tính, cô nắm đầu ngón tay Dung Giản để lên bàn, lấy thuốc bôi giúp anh. Sau khi thoa một tầng thuốc thật dày trên vết thương của Dung Giản, đột nhiên Đường Viên lại nhớ tới buổi tối lúc quân huấn, lúc ấy anh bị thương cũng là tay phải, hình như là lòng bàn tay.
Quỷ thần xui khiến, Đường Viên nắm đầu ngón tay Dung Giản mở lòng bàn tay của anh ra.
Dưới ánh sáng của màn hình máy vi tính, xem ra vết sẹo trong lòng bàn tay Dung Giản cũng không phải rất sâu, sờ cũng không có cái gì nhô ra, nhưng là. . . . . . Hai vết thương kia cực kỳ dữ tợn, một vết trên đốt ngón tay kéo dài qua bốn ngón tay, một vết thương khác là dọc theo lòng bàn tay của anh, gần như cắt cả chỉ tay ra.
Tên lường gạt, căn bản cũng không phải là cái gì mà dao rọc giấy.
. . . . . .
Đường Viên không biết mình ngủ lúc nào, cũng không biết mình trở lại phòng ngủ thế nào. Lúc cô tỉnh lại trời đã sáng rồi, Đường Viên liếc mắt nhìn thời gian, Bịch đường thế nhưng không khóc?
Cô vội vã từ trên giường nhảy xuống chạy (lqd) đến cửa phòng trẻ lại nhìn thấy Dung Giản.
Trong nắng sớm, sống mũi cao của Dung Giản bị ánh sáng phân chia giống như một bức tranh đen trắng, anh nghiêm túc pha sữa bột, quơ quơ bình sữa trong tay trước mặt Bịch đường.
Bình sữa tản ra hương vị ngọt ngào lập tức hấp dẫn sự chú ý của Bịch đường, bé đưa cánh tay kêu “A a” hai tiếng.
Dung Giản cúi người ôm Bịch đường từ trong giường trẻ ra, Bịch đường mềm mại, Dung Giản treo bình sữa trên ngón tay, tựa đầu Bịch đường vào trên cánh tay anh, một cái tay khác đỡ bắp chân giống như ngó sen của bé, cứ như vậy cuối cùng cũng ôm bé vào trong ngực.
Tiểu mập mạp mềm nhũn lập tức dính vào ngực anh, giống như một lò lửa nhỏ.
Tiểu mập mạp há mồm vừa muốn khóc, Dung Giản đã lanh tay lẹ mắt đưa núm vú cao su trên tay đến bên miệng bé. Bịch đường sửng sốt một chút, há mồm muốn cắn núm vú cao su nhưng lại cắn phải ngón tay Dung Giản, bé mút vào một cái, buông lỏng miệng ra, sau khi tìm được núm vú cao su của mình thì ừng ực ừng ực uống vào, cũng quên khóc.
Dung Giản cong ngón tay bị con trai gặm ướt nhẹp lên, cảm giác được Bịch đường dán vào ngực, nơi trái tim lập tức trở nên vừa nóng bỏng lại mềm mại.
Đã cách nhiều năm, lần đầu tiên anh cảm nhận được loại huyết mạch thân tình này rõ ràng như vậy.
Dung Giản cúi đầu thật nhanh hôn lên gương mặt mềm nộn nộn của Bịch đường một cái.
“Ưmh a.” Bịch đường bị tập kích, nhìn Dung Giản giống như là không kịp phản ứng. Bé cổ nhỏ không đỡ nổi đầu, dứt khoát nghiêng một cái, tựa vào trong khuỷu tay Dung Giản.
Bịch đường nhè núm vú cao su ra, “A a” kêu hai tiếng, giống như là rất ưa thích.
Dung Giản cúi đầu lại hôn xuống gương mặt bé, anh cảm giác cả người cũng sảng khoái tinh thần. Không uổng công anh một đêm không ngủ, viết xong bài tập cho Đường Viên thì lập tức đi tra cách ôm khiến đứa bé thoải mái, còn sáng sớm đã lấy món đồ chơi bằng lông nhung của Bịch đường ra thí nghiệm nửa ngày.
***
Tiểu Bịch đường đã. . . . . . Làm phản rồi.
Sau khi đứng ở cửa biết rõ ràng được điểm này, trong lòng Đường Viên tự nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ. Lúc ăn sáng rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà hỏi Dung Giản: “Khi nào thì anh trở về nước?”
“Em rất muốn anh đi?” Dung Giản ngước mắt lên nhìn cô.
“Ừ.” Đường Viên gật đầu, nhìn về phía một chuỗi dài cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại di động của anh: “Bọn họ không phải đang thúc giục anh sao?”
Dung Giản nhéo lông mày, kéo số kia vào danh sách đen. Những số xa lạ này gần như đều là Tống Dư Ca, sau khi anh kéo số của Tống Dư Ca vào danh sách đen, Tống Dư Ca lại ba ngày hai bữa đổi một số khác gọi sang, không dứt.
Dung Giản có chút nhức đầu, anh không có quan hệ gì với nhà họ Tống, năm đó cũng chỉ là mẹ của anh vừa lúc là chủ quản tài vụ trong công ty Tống Khen, sau khi hai nhà biết nhau thì cũng chỉ từng ăn cơm chung mấy lần mà thôi, chỉ là từ bé anh đã rất lạnh lùng, rất ít chơi với nữ sinh, trong mắt người khác, Tống Dư Ca lập tức có vẻ có chút không giống nhau.
Sau lại xảy ra sự kiện kia, đối với Tống Dư Ca anh chỉ còn sót lại cảm giác giận chó đánh mèo thôi, anh sẽ không lợi dụng cô ta, cũng không muốn thấy người như vậy xuất hiện trước mắt anh, càng không muốn Tống Dư Ca phá hỏng kế hoạch của anh.
Dung Giản cong ngón trỏ gõ gõ cái bàn, nghiêm túc nói: “Anh phải trông em.”
Đường Viên nhất thời không nhịn được, kịch liệt ho, cô uống vài ngụm sữa tươi trong tay vẫn không thể nào ngừng ho khan: “Khụ khụ, em đi học ở chỗ này, em nhất định phải học tới tháng 6 sang năm á!”
“Ừ.” Dung Giản cảm thấy cô nói rất có đạo lý, nhưng anh vẫn là không chút dao động: “Anh có thể giúp em chăm sóc Bịch đường.”
“Không. . . . . .”
Dung Giản không đợi cô mở miệng, vội vàng bổ sung: “Bây giờ con được anh ôm cũng không khóc nữa rồi.”
Anh dừng lại một chút, nói: “Không phải em đã thấy rồi sao?”
Mỗi một lần rình coi cũng bị phát hiện, Đường Viên có chút hụt hơi: “Vậy anh chăm sóc Bịch đường đi, em muốn lên lớp!”
Cơm nước xong, Đường Viên đeo ba lô lái xe Dung Giản đi.
Trên lớp, bài tập của “cô” còn được lão giáo sư biểu dương, Đường Viên ngồi ở chỗ đó nghe lão giáo sư ca ngợi, có loại cảm giác vinh dự.
Mới vừa hết một tiết, tiếng chuông điện thoại của Đường Viên và chuông tan học cũng cùng nhau vang lên rồi.
Cô liếc nhìn tên của người gọi tới, chạy đi nghe điện thoại: “A lô, Khánh Nguyên Đại Quân?”
Chuyện sinh bảo bảo cô không nói cho một ai, bao gồm cả Hà Khánh Nguyên, nghĩ tới đây Đường Viên còn có một chút áy náy.
“Bàn Bàn, em đoán xem bây giờ anh đang ở đâu?” Bên kia giọng nói của Hà Khánh Nguyên vô cùng hưng phấn, cách điện thoại Đường Viên cũng nghe ra được anh ta đang đắc chí.
“Anh chờ chút nha.” Đường Viên che một lỗ tai, dựng lỗ tai kia lên nghiêm túc nghe, bên kia rất ồn ào, có người nói chuyện, còn giống như có tiếng Anh truyền đến: “Anh đang ở sân bay sao?”
“Bingo! Bàn Bàn của anh thật thông minh!” Hà Khánh Nguyên vỗ tay phát ra tiếng, âm thanh nghe càng vui vẻ hơn: “Ừ, vậy em đoán một chút nữa, anh ở sân bay nào đây?”
Ở sân bay, đoán sân bay nào. . . . . .
Trong lòng Đường Viên đột nhiên sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
Một giây kế tiếp, loại dự cảm chẳng lành này của cô đã thành sự thật.
Điện thoại bên kia, Hà Khánh Nguyên dùng loại giọng nói kiểu như chúc mừng em em đã trúng năm trăm vạn mau tới lĩnh thưởng đi nói với cô: “Bàn Bàn, anh đang ở sân bay chỗ em, em mau tới đón anh đi!”
“Như thế nào như thế nào, vui mừng đi!”
Đường Viên nói không ra lời.
Mỗi một lần, khi có người cố gắng (di.da.l.qy.do) cho cô một vui mừng, cô đều sẽ đáp trả lại người đó một vui mừng lớn hơn.
***
Sau khi dỗ tiểu Bịch đường ngủ, Dung Giản đi phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, anh ôm bé một ngày, trên người đều là mùi vị của đứa bé.