Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh

Chương 50: Chương 50




Edit: Thanh Hưng

“Nói chuyện.”

Dung Giản vừa nhìn thấy Đường Viên khóc thì hoàn toàn luống cuống, lời vừa ra khỏi miệng anh mới ý thức được giọng nói của mình quá lạnh lùng quá cứng rắn rồi, anh cúi đầu nhìn vào trong đôi mắt đen nhánh của cô, tận lực thả nhẹ âm thanh: “Em làm sao vậy?”

“Tại sao anh lại muốn đưa em ra nước ngoài?” Đường Viên muốn lau sạch những giọt nước mắt không có tiền đồ kia đi, nhưng tay cô còn chưa nâng lên, dòng nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt đã bị ngón tay cái của Dung Giản lau sạch.

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Dung Giản, nói: “Mới vừa rồi em đã gọi điện thoại hỏi ba em, ông ấy nói lúc đó là anh đi tìm ba . . . . . .”

“Dung Giản, tại sao anh lại bị người đâm một dao? Tại sao phải gặp nguy hiểm?”

Dung Giản biến sắc.

Đường Viên kiên định nhìn anh, nói: “Em xin anh nói cho em biết.”

Sau khi cô nói xong Dung Giản thật lâu (di.da.l.qy.do) cũng không nói chuyện, thư phòng lại rơi vào yên lặng, không khí đông lạnh đến mức Đường Viên thật vất vả mới lấy được dũng khí để đi tới hỏi một đáp án đứng ở nơi đó cũng cảm thấy quanh thân rét run.

Cho dù cô đã kết hôn với anh, nhưng trừ một lần ăn cơm với Dung Hoa kia, cô cũng chưa từng thấy những người thân khác của Dung Giản, trừ khoảng thời gian lớp mười năm ấy vì học chung với Dung Giản mà biết được sự thực là cha mẹ anh đều đã mất ra, cô đối với anh gần như không biết gì cả.

Cô vẫn không dám hỏi, anh cũng chưa từng nói với cô.

Dung Giản buông lỏng bàn tay đang ôm mặt cô ra, đi tới trước cửa sổ sát đất mở một cánh cửa sổ nhỏ, đưa lưng về phía Đường Viên châm một điếu thuốc.

Đã bảy năm rồi, anh vẫn không muốn hồi tưởng lại những hình ảnh kia.

Chủ nhiệm lớp vẻ mặt nặng nề nói cho anh biết cha mẹ anh xảy ra chuyện, người tài xế quỳ xuống trước mặt anh khẩn cầu tha thứ, chiếc xe vớt từ trong nước ra đã hoàn toàn biến dạng, cha bị nhân viên y tế đắp một tấm vải trắng lên người, mẹ bị đưa đi bệnh viện cấp cứu, bà ngoại gào khóc, ông ngoại lớn tiếng mắng Mục Tử Kỳ là tên tiểu súc sinh. . . . . .

Tất cả đều tới quá đột ngột, trước khi Dung Hoa chạy từ nước ngoài về anh chỉ có thể đè nén tất cả cảm xúc, hết sức tỉnh táo liên lạc với nhà tang lễ làm hậu sự cho cha, về nhà tìm tất cả tiền mặt, biên lai tiền gửi, chi phiếu… mà anh có thể tìm được để trả tiền chữa bệnh cho mẹ đang nằm trong phòng ICU, anh dốc hết toàn lực để cứu Mục Tử Lâm, vậy mà những thân thích kia lại nói bên tai anh rằng anh làm như thế là không đúng, nói anh cứ khư khư cố chấp như thế sẽ để cho mẹ anh cả người cắm đầy ống nằm ở trên giường bệnh kia càng khổ sở hơn, nói anh phải vì mình tính toán về sau thì mẹ anh mới có thể an tâm ra đi, thậm chí ngay cả ông ngoại anh cũng nhảy ra nói những lời có vẻ đường đường chính chính kia, nhưng anh lại không để cho bà an tâm, anh hoàn toàn không muốn cho bà đi!

Cuối cùng anh vẫn là không thể ra sức, mấy ngày sau khi đưa cha đi, anh cũng lại đưa mẹ mình đi ở cùng một nhà tang lễ đó.

Sau đó anh không muốn lại trở lại lớp học đối mặt với những ánh mắt hoặc là đồng tình hoặc là tiếc hận kia, dứt khoát theo lời mời của Tây đại trực tiếp tham gia thi tốt nghiệp trung học năm đó.

Đây là cách anh giải quyết triệt để tất cả mọi chuyện, hoàn toàn không nghĩ tới quá khứ.

. . . . . .

Sau khi yên lặng hồi lâu, Dung Giản nghe được âm thanh của mình vang lên trong thư phòng: “Được.”

“Học kỳ hai năm lớp mười, cha mẹ anh xảy ra tai nạn xe cộ.” Dung Giản nắm chặt bàn tay, hít sâu một hơi, tỉnh táo mở miệng nói: “Anh hoài nghi thủ phạm hại chết cha mẹ anh là ông chủ công ty mẹ anh, chính là cha của Tống Dư Ca.”

Anh vẫn luôn cảm thấy tai nạn xe cộ năm đó của cha mẹ không đơn giản như vậy, đoạn đường lân cận nơi xảy ra chuyện có hai camera, địa điểm xảy ra chuyện lại vừa đúng là góc chết của một camera trong đó, không thể thấy rõ màn hình giám sát, một cái còn lại trong quá trình thu thập chứng cứ lại vô cớ biến mất. Đêm đó lại đổ mưa to, dấu vết trên mặt đường cũng bị mưa to cọ rửa sạch rồi. Tài xế gây tai nạn không chạy trốn, báo cảnh sát cũng nhận tội tại chỗ, sau khi sự cố được kết án, tài xế bị phán sáu năm tù.

Cho đến mãi sau này vào một lần tình cờ, lúc anh sửa sang lại giá sách tìm được chìa khóa mở được tủ sắt trong thư phòng, sau khi mở tủ sắt đó ra anh lại tìm được chứng cứ phạm tội kinh tế năm đó của Tống Khen mà Mục Tử Lâm đã thu thập được, số tiền khổng lồ.

Anh bắt đầu hoài nghi Tống Khen.

Sau khi cha mẹ anh gặp chuyện không may, Tống Khen đã đưa Tống Dư Ca ra nước ngoài du học, hàng năm bản thân ông ta cũng ra nước ngoài với Tống Dư Ca, rất ít khi trở về nước.

Ngược lại Tống Dư Ca vẫn không hề cắt (lqd) đứt liên lạc với anh, thỉnh thoảng lại đổi số gọi tới đây.

“Anh hoài nghi ông ta hại chết cha mẹ anh, ông ta cũng hoài nghi trong tay anh có chứng cứ phạm tội của ông ta.”

Một năm trước, thời hạn thi hành án của tài xế gây tai nạn kết thúc và đã được thả ra, Tống Khen cũng đột nhiên dẫn Tống Dư Ca trở về nước.

Khi biết được Tống Khen đã trở lại, anh gần như không ép được cảm xúc sôi trào trong nội tâm. Trừ những chứng cứ có thể chứng minh Tống Khen có động cơ giết người ra, anh không có bất kỳ chứng cứ nào để có thể định tội Tống Khen.

Khoảng thời gian xúc động nhất, thậm chí ngay cả lúc lái xe thỉnh thoảng anh cũng nghĩ muốn liều lĩnh hung ác đạp chân ga nghiền qua người Tống Khen.

Cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thế thượng phong, thứ anh hoàn toàn nghiền nát không phải là Tống Khen, mà là kích động của mình.

Sau khi Tống Dư Ca trở về thì bắt đầu liên tiếp tới công ty tìm anh, có lẽ là anh đối với Tống Dư Ca không còn che giấu sự chán ghét cùng lạnh nhạt khiến Tống Dư Ca ý thức được vấn đề nên đã đi hỏi Tống Khen, Tống Khen bắt đầu hoài nghi anh biết cái gì.

Đoạn thời gian đó, Tống Khen chủ động hợp tác khai phá một hạng mục với công ty bọn họ, trong lúc đó vẫn vô tình hay cố ý thử dò xét anh, thậm chí tìm người đâm anh một dao, cảnh cáo hoặc là. . . . . . Uy hiếp.

Đêm đó anh phải đi tìm giáo sư Đường, kế hoạch là lập tức đưa Đường Viên vẫn luôn buồn phiền ở nhà này đi.

Chỉ là không phải tất cả mọi chuyện đều ở trong kế hoạch của anh, tựa như anh cố ý xin học trưởng của Đường Viên quân huấn thay cô, không ngờ cũng là bởi vì cái này, làm hại cô gặp phải trận hỏa hoạn kia.

“Chính là như vậy.”

Cho dù chỉ là nói chuyện, Dung Giản cũng thủy chung đè nén cảm xúc sôi trào, gắng hết sức giữ tỉnh táo, chỉ có bàn tay anh là siết thật chặt, dùng sức đến khớp xương trắng bệch.

Giữa ngón tay của anh là một đoạn tàn thuốc lá thật dài cuối cùng cũng không chống đỡ được sức nặng của bản thân nữa, rơi xuống.

Dung Giản dập tắt tàn thuốc trong tay, ngước mắt lên nhìn cửa sổ sát đất, trong bóng đêm yên tĩnh, cửa sổ sát đất giống như một chiếc gương phản chiếu rõ ràng bóng dáng Đường Viên phía sau anh.

Cô rũ tay đứng ở nơi đó, xem ra là tay chân luống cuống.

Dung Giản vứt tàn thuốc trong tay, đi tới phía cô, đưa tay ấn cô vào trong ngực mình.

Rất nhanh, anh cũng cảm thấy chỗ xương quai xanh của mình bị thấm ướt.

“Ô a —— oa. . . . . .” Tiểu Bịch đường ở phòng trẻ sát vách đột nhiên lại khóc.

Dung Giản mới vừa dụ dỗ lớn xong, lại dẫn lớn đi dụ dỗ nhỏ.

Tối nay Bịch đường không biết làm sao, cứ khóc suốt. Dung Giản đổi tã giấy sạch sẽ cho bé, đút sữa bột, còn đặt lên trán bé một nụ hôn, đều vô dụng, Bịch đường vung cánh tay nhỏ mập mạp đạp chân, khóc đến bi thống.

“Bịch đường.” Dung Giản đưa tay gãi gãi cằm đôi của con trai anh, trên cằm mềm nhũn của Bịch đường cũng bị nước mắt làm ướt.

Lần này ngay cả đầu ngón tay của Đường Viên cũng đều vô ích.

Hết cách rồi, Dung Giản không thể làm gì khác hơn là đưa Bịch đường cho Đường Viên, còn mình thì đứng ở bên cạnh xem Đường Viên dỗ bé. Anh vẫn luôn cảm thấy Đường Viên còn nhỏ, lúc nhìn cô đỏ mắt đưa hai tay ôm lấy Bịch đường cũng đang khóc đến đỏ mắt, có loại cảm giác không dễ chịu.

Sau khi được Đường Viên ôm như ý nguyện, hốc mắt Bịch đường vẫn là hồng hồng, phồng má uất ức vô cùng.

“Có phải con cố ý hay không hả, tiểu mập mạp?” Đường Viên nắm gương mặt mập mạp của Bịch đường, Bịch đường a a kêu hai tiếng, mở to cái miệng nhỏ nhắn ra cắn đầu ngón tay của cô, Đường Viên cố ý đưa ngón tay dài ra trước mắt bé vẽ một vòng lại một vòng, tiểu Bịch đường giương tròn mắt, nhìn chằm chằm theo ngón tay của cô kém chút nữa bị hôn mê.

Lung lay một lát, Đường Viên bỏ Bịch đường mơ mơ màng màng vào trong giường trẻ con đắp kín chăn nhỏ, Bịch đường rốt cuộc cũng khóc đủ mà ngủ thiếp đi.

Vậy mà Đường Viên hoàn toàn mất ngủ, cô gối lên cánh tay Dung Giản nằm trên giường lớn nhìn trần nhà, một cái tay đột nhiên đặt lên đôi mắt của cô, âm thanh Dung Giản trầm trầm: “Ngủ đi, sáng mai em còn có lớp đấy.”

“Làm sao anh biết sáng mai em có lớp?” Đường Viên bị gợi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được hỏi.

Dung Giản che mắt của cô, nói: “Đăng nhập vào hệ thống của em.”

“Ax, làm sao anh. . . . . .” Đường Viên không nói nữa, cô lập tức nghĩ tới lá đơn xin ly hôn biến mất lúc trước.

“Em không ngủ được.” Đường Viên nháy nháy mắt, lông mi chạm vào lòng bàn tay Dung Giản.

Ngón tay Dung Giản che mắt Đường Viên, mới vừa rồi cô đã khóc, lông mi vẫn còn ướt nhẹp, lòng bàn tay anh bị cọ qua cọ lại có chút nhột.

Dung Giản thu cánh tay, ôm Đường Viên vào trong lồng ngực mình, có loại cảm giác đã lâu. Duy nhất bất đồng chính là hiện tại ôm Đường Viên vào lòng không còn cảm giác mập mạp như trước nữa rồi, nhưng vẫn là mềm nhũn.

Anh tự tay dò vào trong áo ngủ của cô, sờ sờ vết thương trên cái bụng bằng phẳng kia của cô, âm thanh trầm thấp: “Lúc em sinh Bịch đường có đau hay không?”

“Em không lừa anh, lúc sinh thật sự không đau.” Đường Viên hơi ngứa, cô bắt lấy ngón tay Dung Giản nhớ lại chuyện xảy ra trong mấy ngày đó: “Chính là trước lúc sinh thì đặc biệt đặc biệt đau, em quá khẩn trương, hơn nữa em là người mập, nhưng mà huyết áp của em lại đặc biệt thấp, bác sĩ nói đầu bảo bảo còn lớn hơn, cho nên đã nói trước là sẽ mổ rồi.”

“Ừ.” Dung Giản siết chặt vòng tay ôm cô, mang theo cô lật người, bế cô lên trên người.

Tư thế như vậy, cả người Đường Viên cũng nằm trên người Dung Giản, cô có chút may mắn, bây giờ cô gầy, cũng đã nhỏ hơn rất nhiều, nếu là lúc trước, ngộ nhỡ cô nằm ở trên người Dung Giản còn to hơn Dung Giản. . . . . .

Hình ảnh kia thật đẹp.

“Sau khi hết thuốc tê cũng rất đau.” Cảm thấy ngón tay Dung Giản vẫn di chuyển trên vết mổ của mình, Đường Viên lấy lại tinh thần nằm trên (di.da.l.qy.do) ngực Dung Giản, hạ thấp giọng xuống, cô nói: “Về sau em không bao giờ muốn sinh con nữa đâu.”

“Được.” Dung Giản trịnh trọng nói: “Vậy thì không sinh nữa.”

Bị ngón tay Dung Giản làm cho có chút nhột, Đường Viên né tránh, muốn từ trên người anh đi xuống, cô vừa động một chút đã bị Dung Giản ấn về.

“Quá nóng, Dung Giản.” Đường Viên không nhịn được mở miệng, cô cũng rất muốn được Dung Giản ôm đấy. Nhưng mà, hô hấp ấm áp của Dung Giản phun vào trên đỉnh đầu cô, cánh tay thì dùng sức ôm hông của cô, bàn tay khớp xương rõ ràng đè lên hông của cô, quan trọng nhất là. . . . . .

Áo ngủ của cô đã vì cô giãy giụa mà bị vén lên, hiện tại cả người cô gần như đều dính vào trên người anh, còn bị địa phương nóng bỏng đứng dậy của anh . . . . . Chống đỡ bắp đùi, một tay Đường Viên cố gắng ấn giường không để cho mình hoàn toàn đè lên trên người Dung Giản, đôi chân cũng không biết nên đặt thế nào.

“Thật, quá nóng.” Hô hấp của Đường Viên có chút gấp gáp, cảm giác mình sắp bị đốt cháy rồi.

Nghe vậy Dung Giản nhấc tay đặt trên eo cô lên, còn vén chăn đắp trên người bọn họ ra, thừa dịp anh giơ tay Đường Viên vội vàng thuận thế bò dậy, nhưng chưa bò dậy được đã lại bị đè xuống.

“23 độ, không nóng.” Dung Giản vứt bỏ điều khiển điều hòa trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.