Có Đường Minh cùng Hồ Sảng dẫn đường, tâm trạng bất an thấp thỏm rốt cục cũng được bỏ xuống. Thật không muốn lạc đường, không cần bị Tạ Vũ
ngược đãi cái chân của mình!
Ninh Tâm ở trong lòng quyết định một quyết định sáng suốt sau này
vĩnh viễn…. sẽ không 1 mình đi cùng Tạ Vũ… ra ngoài………… ~~o ( _ )o ~~.
Đoàn người mua xong card mạng cho Ninh Tâm Đường Minh đề nghị mời
cơm. Tạ Vũ tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội chèn ép anh họ, lôi kéo Ninh Tâm liền chạy thẳng đến nhà hàng buffett.
Hai nam hai nữ đối diện ngồi đó, Ninh Tâm cúi thấp đầu rất lúng túng, càng làm cho nàng cảm thấy oán giận chính là đồng minh của mình chẳng
những không suy nghĩ một chút cho tâm tình của mình lại càng cùng Đường
Minh an bài chỗ ngồi đem nàng cùng Hồ Sảng đẩy đi ra lấy chén đĩa .
Cầm lấy khay đi theo Ninh Tâm sau lưng Hồ Sảng giờ phút này dày đặc cảm thấy u buồn.
Hồ Sảng tuy nói không phải là Hoa Hoa Công Tử(Play Boy) tính tình
phong lưu nhưng hắn dáng người đẹp trai, gia thế lại tốt, tác phong
nhanh nhẹn không có ham mê bất lương, việc học luôn đứng đầu. Rất nhiều
cô gái theo đuổi hắn trong lúc đó cũng lui tới qua một, hai một người
bạn gái, các cô gái thấy mình rất phấn khởi nên hắn tự cho là mình vẫn
có chút tâm đắc .
Nhưng là Hồ Sảng hôm nay rất buồn bực, bởi vì… bất hạnh gặp được 1 cô gái như Ninh Tâm. Khó được có một cô gái vừa ý Hồ Sảng đầu tiên là ôn
nhã hữu lễ để lưu lại tốt ấn tượng, nói năng ưu nhã, biểu hiện khôi hài, cộng thêm hắn cố gắng bày tỏ hàn vi xuất chúng sao cô gái này chỉ có
nhìn điểm tâm là sao?
Lại bất đắc dĩ chính là… Ninh Tâm từ khi ngồi xuống đến giờ tất cả sự chú ý toàn bộ tập trung tại đồ ăn trên bàn nếu không phải là trong lúc
này nàng vẫn còn trả lời hai tiếng, Hồ Sảng thấy nàng ta coi hắn như
không khí.
Ngươi nói xem cái kẻ gọi tình trường bách chiến bách thắng như ta đây làm sao mà chịu nổi chứ? (L; khổ, ng` đó… chỉ ăn và ăn…)
Kỳ thật này thực không thể trách Ninh Tâm. Vì mẫu thượng đại nhân
nàng đã từng dặn dò nàng. Không phải đều nói bọn nhỏ sẽ có lúc trưởng
thành sẽ có khi chống đối sao? Vì cái gì mà nữ nhi bảo bối nhà mình vừa
được 19 mà không có phần tử nào hòm ngó là vô duyên sao?
Cha mẹ luôn lo lắng con cái mình khi trưởng thành yêu sớm, có thể
nàng đối với cha mẹ dạy bảo nhớ rất kĩ. Chớ nói là yêu sớm mà cô nàng
này ngay cả giữa tình bạn nam nữ trong sang còn chưa lui tới, đều là
dùng thái độ mơ hồ đối đãi. Cho nên khi bước tiến lên cửa trường đại học cha mẹ đã từng dặn đi dặn lại kêu bảo bối mình mình không cần phải do
dự, không được thẹn thùng, gặp được người trong lòng hãy không khách khí mà đụng ngã, gặp được người theo đuổi phải không chút do dự tiếp nhận.
Ninh Tâm gật đầu vô cùng trịnh trọng nhưng nàng cũng không quên mẹ từng
nói 1 sự việc luôn phải cẩn thận. Bởi vì tính cách của nàng, nên phạm vị yêu của nàng sợ không có được những người bình thường thích.
“Còn muốn ăn gì không? Anh giúp em lấy?” Hồ Sảng lần nữa phấn chấn
tinh thần, bưng khay đi theo Ninh Tâm đằng sau khóe môi lại vui vẻ làm
cho người ta như đón gió xuân. Như cho dù mỉm cười thì cũng không thể
đem sự chú ý của Ninh Tâm từ điểm tâm chuyển dời trên người hắn. Đưa tay đến hai khay Tiramisu, Ninh Tâm không chút khách khí xoay người ra chỗ
hắn, một mặt nói lời cảm tạ, một mặt còn dùng mắt mình quét điểm tâm
ngọt khu đằng kia.
“Em… ăn được vậy sao.” Hồ Sảng khuôn mặt vui vẻ cứng ngắc lại. Trước
mắt cô nương này có thể ăn đến như vậy sao, biết thưởng thức ? 3 người
ăn không bằng 1 mình Ninh Tâm. Có thể làm cho hắn nhìn từ trên xuống
dưới đem cô nàng này đánh giá một lần, vóc người thon thả nhỏ nhắn xinh
xắn, Hồ Sảng che mặt vỗ trán rất là khó hiểu than thể nho nhỏ này có thể chứa được ngần ấy món sao? Bất quá cô gái này dù thế nào cũng là yểu
điệu thục nữ cho nên Hồ Sảng cảm thấy cần phải phải nhắc nhở nàng này
một chút nếu tiếp tục như vậy sợ sẽ thành trư quá .
“Ăn nhiều đồ ngọt như vậy đối với con gái không tốt lắm đâu?” Hồ Sảng cảm giác mình nói hơi nặng nhưng Ninh Tâm cô nương căn bản đối với
những lời này không có phản ứng, hoàn toàn không hiểu ngụ ý của hắn, còn lắc đầu nói:
“Không sao đâu, em thích ăn nhất các loại bánh ngọt. Dù sao từ nhỏ đến lớn thân thể em đều rất tốt sẽ không có việc gì.”
-_-||| cô nương, thần kinh quả là không ổn định ghê gớm .
Hồ Sảng công tử có điểm phát điên bưng khay đi theo Ninh Tâm trở về
đến trên chỗ ngồi, vị công tử này vẻ mặt rất đáng sợ thế cho nên ngoại
trừ Ninh Tâm ra bàn này không có một ai nuốt trôi…
Trong lúc Hồ Sảng cùng Đường Minh nói chuyện từ tình hình chính trị
đến vẫn đề kinh tế tài chính, văn hóa 1 vài vùng miền nhưng Ninh Tâm
con mắt căn bản sẽ không liếc qua vị công tử học rộng tài cao này một
cái.
Thật chê cười nàng cũng chỉ là học văn mà thôi… quan tâm nhiều vấn đề này làm gì… nên rất không hứng thứ. Vì vậy nàng lại bưng lên Tiramisu
giơ dĩa ăn ăn! Bưng lên ô mai, bánh ngọt ăn ăn!… Tóm lại chính là ở
trong thế giới chỉ có ăn…
Sau ăn xong, nàng vỗ vỗ bụng nhỏ bày tỏ vẻ rất thỏa mãn. Mặt cười sang lạn, ánh mắt lung linh.
“Để anh đưa 2 em về.” Đường Minh trả tiền nhìn trời cũng tối nên
không yên tâm cho hai cô gái đi đường ban đêm, huống chi này hai nha đầu này nghe nói còn là dân mù đường cấp bậc tôn sư, Đường Minh vì phòng
ngừa tin tức báo ngày mai xuất hiện tin mất tích quyết định đem người an toàn đưa về trường. (L: ngài trí tưởng tượng thật phong phú… thưa Phong.. á quên… ko được nói)
“Đúng thế… trời đã tối rồi em thật không dám trở về. Anh, anh thật
tốt.” Tạ Vũ giơ hai tay bày tỏ vẻ đồng ý. Vì vậy Hồ Sảng cùng Ninh Tâm
lại có một đoạn đường đi chung nữa.
Hồ Sảng vốn là muốn mượn cơ hội này hiểu rõ một chút về cô nàng này . Nhưng khi hắn chứng kiến nàng nằm ở trên vai Tạ Vũ ngủ thì hắn không
còn khí lực nữa.
“Huynh đệ à, đường còn dài, nhiều gian nan…. Cách mạng chưa thành
công đồng chí còn cần phải cố gắng.” Khó khi gặp Hồ Sảng không được hoan nghênh nên không buông tha cơ hội trêu trọc. Hồ Sảng mắt nhìn vẻ mặt
cười gian của Đường Minh, một tay véo vào người Đường Minh làm cho Đường Minh đau đến la hét.
” Cô gái ngốc như vậy…” Sauk hi trị Đường Minh Hồ Sảng ánh mắt đã
rơi vào khuôn mặt ngủ say của Ninh Tâm không khỏi vỗ trán thở dài
“Ta là lần đầu tiên nhìn thấy.”
“Muốn khiêu chiến vói cái không thể nào sao?” Đường Minh đối với bnaj mình tính tình hiểu rõ, cái gì càng khó hắn càng muốn nếm thử. Nếu như
Ninh Tâm không phải là ngốc như vậy còn đối với ám hiệu của bạn mình
không có phản ứng. Phỏng đoán đêm nay trở về trường thì tên này ngày hôm sau sẽ quên cô gái này rồi. Nhưng với 1 cô gái tính tình ngu si đần độn như Ninh Tâm làm cho Hồ Sảng lần đầu tiên thất thủ trước mặt nữ sinh
cái này cũng đủ làm cho Hồ Sảng đại thiếu gia hứng thú.
Tương lai sao… Đường Minh trong đầu đã bắt đầu thoả trí tưởng tượng đến cảnh tượng con sói đuổi theo con thỏ.
Hồ Sảng không có trả lời Đường Minh, tầm mắt rơi vào khuôn mặt nàng
không biết vì cái gì nhìn nàng thanh thuần đáng yêu ngủ hắn cảm thấy
trong lòng có cái gì mềm mại ấm áp.
Sau khi đưa Ninh Tâm cùng Tạ Vũ đến cửa trường, Ninh Tâm vẫn buồn ngủ như con gấu Koala ôm lấy eo Tạ Vũ không chịu buông tay. Làm cho những
người xung quanh là vẻ mặt rất buồn cười.
” Chúng ta đưa 2 em tới đây rồi mau trở về ký túc xá đi.” Đường Minh
nói còn Tạ Vũ cùng anh họ nói lời từ biệt. Đứng ở một bên Hồ Sảng nhìn
xem Ninh Tâm vẫn không buông tay ôm Tạ Vũ lúc Đường Minh kéo hắn chuẩn
bị lúc xoay người, đột nhiên gọi nàng một tiếng.
“Ninh Tâm.”
“Ừ? hả…” Ninh Tâm nghe được có người gọi mình chậm chạp ngẩng lên đầu đối diện là đôi mắt Hồ Sảng nhìn chằm chằm nàng.
“Lần sau có cơ hội cùng nhau đi chơi đi. Số di động của em là gì?”
Ninh Tâm sững sờ nghiêng đầu nghĩ… lại suy nghĩ một chút… trừng mắt nhìn bày tỏ bất lực, rốt cục nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Vũ.
“Tạ Vũ số di động của mình là gì? Mình không nhớ ra được.”
囧… Tạ Vũ nhìn trời không nói gì lấy điện thoại di động ra tìm kiếm số Ninh tâm.
“Ta đây phải gọi thành tỷ tỷ ròi? Mong chị hãy nhớ được số di động của mình, nhỡ sao đi lạc thì biếtlàm thế nào…..?
“Đi lạc không ai sẽ đi gọi điện thoại của mình.” Ninh tâm nho nhỏ nói thầm Tạ Vũ không biết nói gì hơn. Được rồi, cô nương coi như ngươi nói
có lý. Nếu như thực bị lạc xác thực không có ai đi gọi chính di động của mình.
Vì vậy, Hồ Sảng cùng Ninh Tâm lần đầu gặp mặt, ngoại trừ có được số
di đọng ra, thì không thu hoạch được gì. Mà Ninh Tâm chạy trở về ký túc xá căn bản sẽ đem cái người là Hồ Sảng từ đầu đến chân từ ném qua chín
từng mây.
Khi trở lại đem túi mua hàng để xuống, lập tức ngồi trước laptop cửa
ra sổ trò chơi. Ninh Tâm chứng kiến thanh kinh nghiệm của mình đủ để bay lên hơn 20 cấp cả người đều ngây ngẩn.
Được rồi xoè ra đầu ngón tay tính toán một chút, nàng buổi chiều ra
cửa đến bây giờ mới có được năm giờ. Tốc độ này, hiệu suất này làm cho
nàng nghẹn họng nhìn trân trối, thậm chí không nói được gì, cầm lấy con
chuột đối với tanh kinh nghiệm ấn ấn liền nhìn trên màn hình tiểu khu
xoát xoát không ngừng bị kim quang bao phủ. Chờ Ninh Tâm dừng lại con
chuột, level nhân vật hiện tại đã 101. Sau đó cô nương này lại đem bên
cạnh mở ra, nhìn xem bởi vì thăng cấp nên có thêm 26 điểm thuộc tính
không chút suy nghĩ theo thói quen toàn bộ cộng vào trí thượng. (L: @@
bái phục….)
Chờ cô nương này kịp phản ứng nhìn mình nhìn giá trị thuộc tính bây
giờ : nhân vật lv 101, thể 0, lực 0, mẫn 0, may mắn 0, hồn 0, trí 151
lập tức lệ rơi đầy mặt .
Thật vất vả mới lấy được điểm thuộc tính rõ ràng có thể đền bù giá
trị thể lực nha! Vì cái gì lại một lần nữa cộng vào trí rồi? Chẳng lẽ do mình buổi tối ăn nhiều não bị dạ dày xâm chiếm nên u mê, giờ tỉnh ra
thì…?
Đang khi Ninh Tâm u buồn thì Mặc Thương pm tới.
【 Hảo hữu 】 Mặc Thương: đã về rồi?
【Hảo hữu】 Ninh Tâm: hả, làm sao anh biết em đã về?
【 Hảo hữu 】Mặc Thương: mới vừa mới thấy nhân vật thăng cấp.
【Hảo hữu】 Ninh Tâm: ~~o ( _ )o ~~ hix, em lại làm chuyện xấu .
【Hảo hữu】 Mặc Thương: Gì cơ?
【Hảo hữu】 Ninh Tâm: em vừa rồi đem những thuộc tính cộng toàn bộ lên trí …
【 Hảo hữu 】 Mặc Thương: …
Được rồi cô nương, cô lần nữa thành công làm cho đại thần thấy chết lặng tiếp.
Nhân vật một khi vượt qua cấp 100, thì tỉ lệ cộng thuộc tính sẽ rất
khác đi. Nói cách khác hệ thống sẽ dựa theo thuộc tính trước khi cấp 100 mà phân phối theo tỉ lệ. Suy ra Ninh tâm cô nương số phận chỉ có thể
một đường cực tối toàn bộ sẽ cộng vào trí .
Hồi lâu Mặc Thương mới nói tiếp.
【Hảo hữu】 Mặc Thương: Không sao đâu, không phải là không tốt
Đại thần giờ phút này tâm trạng ngổn ngang trong gió, là lời nói dối có thiện ý nói ra khỏi miệng là như vậy.