Đại Thần Manh Động

Chương 42: Chương 42: Phát hiện




Gà nướng gà quay bay lượn, ba Diệp mẹ Diệp bay lượn, Lệnh Hồ bay lượn đầy trời… Hả, đợi đã, làm quái gì lại có một Đường Dập bay lượn?

Diệp Nhân Sênh mở choàng mắt, mặt đá trong động gập ghềnh khiến lưng cô mỏi nhức vô cùng, mới sáng sớm trong núi vẫn còn khí lạnh, cô rùng mình một cái, không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn suýt nữa tròng mắt rớt ra, đêm qua vốn là bọn họ tựa lưng mà ngủ, chẳng biết từ lúc nào Đường Dập lại di chuyển đến đây, cô nghiêng đầu, mặt đối mặt, chóp mũi xém chút đã đụng vào nhau, lông mi của Đường Dập vừa nhỏ lại dài, khuôn mặt có hơi chút tái nhợt, nhưng vẻ mặt lúc ngủ lại vô cùng êm đềm.

Suýt nữa trái tim cô đã nhảy ra, liền vội vàng lùi về sau, nhất thời đầu cụng vào mặt đá, đau đến mức kêu lên một tiếng.

Vì thế Đường Dập tỉnh dậy trong kinh sợ.

“Còn tưởng gặp chuyện gì…” Anh trợn mắt, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

“Á…” Diệp Nhân Sênh đau khổ xoa cái đầu, còn không phải bị anh hại sao…

Cô xoa xoa, lại nghĩ tới giấc mơ tối qua, bay lượn đầy trời đều là những thứ mà cô muốn nhất, nhưng tại sao lại có Đường Dập ở đây? Diệp Nhân Sênh nhìn chăm chú mặt anh, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, lại hi vọng anh cứ nhắm mắt mãi như thể, để cô có thể nhìn ngắm mà không kiêng nể gì.

Bỗng cô kịp phản ứng lại mình đang làm trò gì, vội vàng quay đầu, trong tình trạng của Sadako leo ra khỏi động nhỏ.

Vừa ra khỏi sơn động Diệp Nhân Sênh đã muốn giơ ngón giữa lên.

Sương mù khắp trời tựa hồ bao trùm lên núi rừng, sương mù trong núi đặc biệt dày đặc mờ mịt, làm nổi bật lên rừng cây vốn thần bí sâu thẳm như tiên cảnh.

Nhưng Diệp Nhân Sênh không có nhã hứng để thưởng thức phong cảnh, cô vừa đói lại khát, một chút khí lực cũng chả có, đùi phải sưng lên như cái bánh bột mỳ lên men, đã vất vả dưới mưa lắm rồi, nay còn sương mù dày đặc, thế này thì không biết khi nào mới có thể đợi cứu binh đến?

Trong thâm tâm cô dĩ nhiên có chút tuyệt vọng, đau đớn quanh thân như được tăng lên vô số lần,nắm đấm giơ lên định hung hăng đấm tới trước, nhưng cánh tay vừa nâng lên đã bị kéo lại.

“Sao? Mới thế đã tuyệt vọng rồi à?” Đường Dập cầm lấy cánh tay cô, ngữ khí và động tác đều kiên định như nhau: “Trong núi sáng sớm nào cũng đều có sương mù, đến đúng trưa sẽ tan.”

Diệp Nhân Sênh choáng váng: “Thật sao?”

“Ừ.”

Được rồi, cô đã lo vô ích…

Nhưng mà hình thức thì vẫn khá là gay gắt, Diệp Nhân Sênh đói bụng đến nỗi hai mắt biến thành màu đen: “Nếu người chúng ta không đến, tôi sẽ ăn móng tay…”

Đường Dập buồn cười liếc mắt nhìn ngón tay cô: “Tất cả đều dính bùn mà vẫn muốn ăn sao?”

Diệp Nhân Sênh lệ rơi đầy mặt: “Thế thì là móng chân, tôi mặc giày, có lẽ sẽ không bẩn lắm.”



“Muốn ăn thôi cũng đã khó khăn rồi…” Làm quái gì vào lúc nghiêm túc thế này anh lại muốn hỏi nghiêm trọng như vậy…

“Cùng lắm thì ăn với nhau.”

“…” Đường Dập bị chính hình ảnh mình tưởng tượng làm cho ghê tởm, khụ một tiếng nói sang chuyện khác: “Nơi này coi như an toàn, hôm nay không cần đi nữa, giờ có thể tìm được đồ ăn là chống đỡ được rồi.”

Diệp Nhân Sênh nhận được mệnh lệnh, lập tức tinh thần tỉnh táo, trong hình dáng Sadako bò về phía trước.

“Chân đã gãy thì đừng có lộn xộn.” Âm thanh của Đường Dập truyền từ phía sau đến: “Cứ ở đây đợi, chờ tôi quay lại.”

Cứ như vậy trong nháy mắt, cô đột nhiên muốn nói đừng đi, đừng để tôi lại một mình.

Nhưng Diệp Nhân Sênh chỉ dừng một chút, rồi lại cười nói: “Đừng lạc đường.”

“Tôi không phải là cô.” Đường Dập đỡ cô quay về cừa động, nhặt mấy phiến đá lớn cùng với cành cây to đặt bên cạnh cô: “Có nguy hiểm thì kêu to mấy tiếng, tôi sẽ cố không đi xa.”

Cô gật đầu, nhìn bóng lưng Đường Dập dần biến mất trong sương mù dày đặc.

Quả nhiên ỷ lại không phải là chuyện tốt, Diệp Nhân Sênh sống đã hơn nửa đời, cho tới bây giờ đều chỉ dựa vào chính mình hoặc được người khác dựa vào, thì ra cảm giác được chăm sóc là như vậy…

Cô lại nghĩ đến giấc mộng đấy, có một cảm giác kì quái lan tràn trong lòng, nói không rõ tên, làm cho trong đầu cô loạn cả lên.

Nhưng chỉ trong chốc lát Đường Dập đã trở lại, trong tay đang cầm mấy trái cây nát vụn, Diệp Nhân Sênh chỉ nhìn thấy một quả táo ở giữa, còn những thứ khác thì nhìn không ra.

“Đi càng xa thì càng nhiều, nhưng tôi không dám đi xa.” Đường Dập ngồi xuống bên cạnh cô, đặt đống trái cây chồng chất ngay bên cạnh: “Đều là do mấy con khỉ ném xuống đất.”

Hai mắt Diệp Nhân Sênh lóe sáng, nhặt lên một quả cắn một miếng: “Ai, quả nhiên trong phim truyền hình đều là gạt người, nam nữ chính mắc nạn trong buổi dã ngoại đều có gà nướng ăn…”

“Nếu không phải trời mưa, thì thật có thể thử nhóm lửa.” Đường Dập dựa vào phiến đá: “Đáng tiếc mấy nhánh cây đều dính mưa.”

“Không ăn sao?” Miệng Diệp Nhân Sênh nhét đầy hoa quả.

“Tôi có ăn rồi.”

“Này, anh đừng có học trong phim chờ tôi ăn hết mới phát hiện ra anh lừa tôi thật ra là chưa ăn nha…”

“Sao lại thế được.” Đường Dập cười cười, không nhìn cô: “Vốn đang có mấy trái, hai tay bắt không được nữa nên đã ăn.”

Diệp Nhân Sênh ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, liền vui mừng rạo rực tiêu diệt toàn bộ đống trái cây.

Mặc dù không ăn no, nhưng tốt xấu gì trong bụng cũng có nhiều thứ, cảm giác không trống rỗng lắm.

Mặt trời nhô lên, sương dần phai nhạt, Diệp Nhân Sênh với Đường Dập tôi một câu anh một câu, sau lại dần dần không nghe thấy Đường Dập trả lời, hai mí mắt của cô cũng đã đánh nhau, mơ mơ màng màng lăn ra ngủ.

Giữa sương mù mông lung hình như vang đến tiếng chó sủa, Diệp Nhân Sênh cuộn tròn người, rồi đột nhiên trợn mắt.

Chó sủa!

“Tôi ở đây.” Cô đem hết sức hô to một tiếng, lay Đường Dập dậy: “Đường Dập! Đường Dập! Có người đến! Chúng ta được cứu rồi!”

Nhưng Đường Dập không trả lời.

Câu “tôi ở đây” lần thứ hai chưa hô xong, cô giật mình, đưa tay sờ trán Đường Dập.

Cả người anh nóng đến kinh người, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy theo trán, bộ dạng vô cùng đáng sợ.

Diệp Nhân Sênh sợ hãi đến mức âm thanh run run: “Đường Dập! Anh đừng ngủ! Chúng tôi ở đây!! Mau tới cứu người ——”

Cổ họng cô bị viêm, cơ hồ nói không hoàn chỉnh một câu, dứt khoát không thèm nói nữa, chỉ là liều mạng kêu to, vừa kéo hai cánh tay Đường Dập quàng qua vai mình, khốn khổ bò ra phía ngoài.

Có lẽ đã vào giữa trưa, sương mù quả nhiên đã tản đi, ánh mặt trời ấm sap. Nhưng Diệp Nhân Sênh lại run rẩy, cả người Đường Dập đặt trên cô, đùi phải đau đến mức chết lặng đi, cô vừa kêu vừa hi vọng đội cứu viện ở gần đó, cũng không biết sức lực đến từ đâu, lại bò được một quãng xa hơn mười mét.

Có âm thanh của người xuyên qua trong rừng cây, dường như có ai đó đag nói chuyện với bộ đàm, lại có tiếng chó sủa, tất cả ngày càng gần.

Thân thể Diệp Nhân Sênh mềm nhũn, Đường Dập trên lưng cô ngã xuống, anh hơi mở mắt, Diệp Nhân Sênh mừng rỡ, đưa tay nắm lấy tay anh: “Có người đến đây, anh cố sức chống chịu, đừng có ngủ.”

Đường Dập không đáp, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của mình, Diệp Nhân Sênh không biết anh muốn làm gì, đã thấy Đường Dập tháo thắt lưng kéo áo sơ mi ra, choàng lên người cô.

“Mặc vào.”

Giọng anh yếu ớt khàn khàn, trên áo sơ mi có dính máu tươi, trông vô cùng dữ tợn.

“Anh đã sốt cao lại còn dám cởi!” Diệp Nhân Sênh khó khăn đứng dậy, vội vàng cầm lấy áo sơ mi giúp anh mặc lại, không nghĩ đến Đường Dập lại ôm chầm lấy cô, từ phía sau túm lấy chiếc áo choàng lại bả vai để trần với bộ ngực hở ra của cô, hai người cùng nhau ngã lăn trong lá rụng ẩm ướt.

Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, Đường Dập không hề buông tay, cô mặc cho anh ôm, trong chốc lát không hề giãy dụa.

Trong khoảnh khắc này tim đập mạnh, như là không khống chế được, rõ ràng vô cùng.

Bị khiêng xuống núi như thế nào, trí nhớ Diệp Nhân Sênh đã mơ hồ, chỉ nhớ rõ, vừa vào trong xe đã bị tiêm chích, cũng không biết bác sĩ truyền thứ gì, lần thứ hai tỉnh lại đã ở trong phòng bệnh.

Nghe nói bên đoàn phim cũng rất thảm, không thấy Diệp Nhân Sênh đâu nữa, đạo diễn Hồ liền gọi điện cho Mã Thành Thụ, thầy Mã là người cương trực ở bên kia điện thoại đã nổi giận lôi đình, yêu cầu đạo diễn hồ nhất định phải tìm được Diệp Nhân Sênh, nếu không sẽ không để yên cho ông ta, lời nói rất tồi tệ, đạo diễn Hồ nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng một lát sau không ngờ cả Đường Dập cũng biến mất, khiến đạo diễn Hồ sốt ruột, nhưng đợi cho tạnh mưa cũng đã đến trưa, mọi người thu xếp thiết bị tốt chạy xuống núi cũng là nửa đêm về sáng, đạo diễn Hồ không ngừng liên hệ với cảnh sát, còn muốn thỏa thuận giữ bí mật, chờ cho đội cứu viện tìm ra nơi núi nhỏ hẻo lánh này cũng đã là sáng sớm hôm sau.

Quác Khả Kiêu ở đây ký tên giữ bí mật với bệnh viện nhỏ xa xôi này, cô gái nào đó nhân viên của đoàn phim cùng Đường Dập sống chết ở rừng sâu núi thẳm ra sao không biết, nhưng tin này mà để lộ ra ngoài ắt chỉ chuốc bất lợi cho đoàn phim, nhưng nếu đợi diễn xong rồi lại đem ra xào nấu, tất nhiện hiệu quả hoàn toàn khác nhau, vì để giảm thiểu rủi ro có thể xảy ra, Diệp Nhân Sênh và Đường Dập ở trong một gian phòng bệnh tại sâu bên trong, ở giữa kéo một tấm rèm nhựa trong suốt.

Mã Thiến Thiến giúp Diệp Nhân Sênh đem quần áo sạch và những thứ khác từ khách sạn đến đây. Diệp Nhân Sênh cầm lấy chiếc điện thoại mà chính mình đã ném lên trên giường ngày hôm trước, cảm giác như chuyện của đời trước, cô sung sướng lần lượt gọi điện thoại cho ba Diệp mẹ Diệp Lộ Mỹ Hà Trình Mạt Mạt Mễ Đóa, nghe giọng của mỗi người mà muốn khóc, nhưng có ai nào biết cô vừa trở về từ Quỷ Môn quan, mẹ Diệp còn cười cô phản ứng chậm chạp giờ mới thấy nhớ nhà, khiến cho tâm tư của cô lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Có vẻ như vì việc này mà Mã Thiến Thiến cũng bị Mã Thành Thụ mắng một trận, trách cô vì sao không cản đạo diễn Hồ để một mình Diệp Nhân Sênh là con gái đi vào rừng, còn nói không phải cái máy quay đó chỉ mấy chục vạn thôi sao ông có thể bồi thường, Diệp Nhân Sênh rất cảm động, nhưng trong cái rủi có cái may, tuy cuối cùng túi quả cân vẫn bị Diệp Nhân Sênh quên ở sơn động, nhưng máy quay vẫn hoàn hảo không tì vết, đạo diễn Hồ hết sức hài lòng.

Bởi vì Mã Thiến Thiến có chút áy náy, nên mỗi ngày đều đến giúp Diệp Nhân Sênh một chân treo trên giá đỡ không thể động đậy. Tuy Diệp Nhân Sênh vô cùng hoài nghi mục đích của cô là ở bên kia rèm nhựa, nhưng ở đó đã bị nhân viên của đoàn phim và Tuyên Tử chiếm lấy, Mã Thiến Thiến đành phải nghiến răng nghiến lợi bóc cam cho Diệp Nhân Sênh, bóc ra rất nhiều, Diệp Nhân Sênh ăn đến nỗi suýt nữa phát hỏa.

Điện thoại của Đường Dập đã bị rơi từ lúc cứu Diệp Nhân Sênh, có vẻ như chiếc di động của anh có liên hệ với các nghệ sĩ khác, không mở máy vài ngày thì sẽ có vẻ vô cùng khả nghi, nếu đổi máy thì rất nhiều số điện thoại sẽ không có, cả đêm Quách Khả Kiêu cầm điện thoại của anh đi sửa, nay đã trả lại.

Bác sĩ cũng đi kiểm tra tình trạng của Đường Dập, vết thương của anh bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, hơn nữa bởi vì quanh năm phải quay phim, lịch làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, dạ dày vốn đã không tốt, Diệp Nhân Sênh mơ hồ nghe được bác sĩ bảo lúc Đường Dập vừa mới được mang đến thì trong bụng không có gì, cô như vô ý chơi với cái khăn trải giường, không nói gì.

“Tiểu Diệp cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt ạ.”

“Ừm, vậy thì không cần kiểm tra nữa.” Bác sĩ liếc mắt nhìn Diệp Nhân Sênh một cái: “Đứa nhỏ này thân thể thật tốt, chân đã bị thương lại mắc mưa như vậy, há phải nghiêm trọng hơn với cậu ta, không ngờ còn chẳng phát sốt.”

Diệp Nhân Sênh xấu hổ cười cười, từ nhỏ đã ương ngạnh tự lực cánh sinh như một chú gián, thật sự không thể trách cô.

Trong phòng bệnh không có ai.

Nằm viện một hai tuần, hai người đều đã tỉnh, nếu trong phòng không có ai thì Diệp Nhân Sênh sẽ nói chuyện phiếm với Đường Dập, sau lần cùng chung hoạn nạn ấy mặc dù cũng còn khoảng cạch, nhưng so với trước thì thân thiết hơn nhiều. Nếu hai người cùng trải qua khó khăn gian nguy, thì thật khó để không phải là bạn bè.

Nhắc tới hai ngày mắc nạn kia, tuy trong lòng Diệp Nhân Sênh vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng đầy kích thích. Đường Dập cười cười không nói gì, Diệp Nhân Sênh nhìn xem xét rồi ném qua kẽ hở cách mặt tường nơi tấm rèm nhựa cho anh một quả cam, bỗng y tá trực đêm đến tiêm cho Đường Dập những mũi yêu thương, cô nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Có vẻ như lúc cô nàng y tá cảm thấy Diệp Nhân Sênh đã ngủ, thì lời nói và hành động với Đường Dập có phần to gan hơn nhiều. Nhưng một khi cô nàng phát hiện Diệp Nhân Sênh không ngủ, thì ngày hôm sau đến giờ Diệp Nhân Sênh tiêm thuốc thì đặc biệt hạ thủ không lưu tình, Diệp Nhân Sênh đã phát hiện ra quy luật này, thế nên buổi tối cũng không dám… tỉnh dậy nữa.

Song lần này ánh mắt sẽ đóng, không bao lâu sau thật sự đã ngủ.

Đợi đến khi cô mở mắt dậy, trời đã tối rồi, Diệp Nhân Sênh lấy trong túi xách điện thoại ra, ngơ ngẩn cả người.

Dường như cứ nằm trên giường không có việc gì, thì càng có nhiều thời gian để suy nghĩ miên man hơn.

Cô nghĩ đến đã lâu không liên lạc với Lệnh Hồ, thế nào cũng có một vài tin nhắn hay cuộc gọi từ anh. Cô lén y tá trộm giấu điện thoại dưới gối, khi nào có rung sẽ lấy ra trước tiên.

Nhưng lại không hề có gì.

Tuy nhiên khi cô gặp rắc rối thì có gì là chân thực? Diệp Nhân Sênh nghiêng đầu, Đường Dập quay lưng về phía cô, dường như đang ngủ. Bả vai cùng đường cong phần lưng quen thuộc như vậy, nhắm mắt lại, lại như nhìn thấy hình ảnh trong sơn động kia, nhiệt độ hấp dẫn cùng hơi thở mát lạnh nam tính, trong lòng bàn tay anh đầy vết thương cùng ánh mắt đen như mực, còn có cả vòng tay siết chặt bên hông cô lúc cuối cùng.

“Tôi sẽ giữ chặt cô.”

Một khắc này, tựa như có gì đó trong lòng cô bỗng nhúc nhích, rất nhẹ rất nhẹ.

Trong đầu Diệp Nhân Sênh ầm ĩ một hồi, dứt khoát không nghĩ thêm nữa, mở di động ra, chọn dãy số kia, chỉ bấm bốn chữ.

—— ta rất nhớ huynh.

Cô nhẹ nhàng ấn nút gửi tin, đôi mắt lóe lên tia mong chờ.

Nhưng qua vài giây sau, đột nhiên bên kia tấm rèm bỗng sáng lên, điện thoại của Đường Dập ở trong tủ rung lên, âm thanh giữa màn đêm yên tĩnh có phần cao hơn.

Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, nhìn thông báo hiển thị trên điện thoại mình “Đã gửi”, đột nhiên có chút bối rối.

Đường Dập không tỉnh dậy, ánh sáng nơi điện thoại cũng đã tắt. Diệp Nhân Sênh mở to hai mắt nằm một hồi lâu, cứ nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay đã vã đầy mồ hôi.

Cô là điên rồi nên mới có ý nghĩ buồn cười như vậy.

Một lần nữa Diệp Nhân Sênh tự nói với chính mình không có khả năng, nhưng cô lại như bị ma xui quỷ khiến mở di động ra, bấm vào dãy số của Lệnh Hồ, ánh mắt nhìn chăm chú vào ngăn tủ ở bên kia tấm rèm nhựa.

Ánh sáng yếu ớt, nhưng lại làm bỏng mắt cô.

Diệp Nhân Sênh lại ấn nút ngắt kết nối,khó khăn lê chân xuống, vịn vào mép giường đứng lên, không phát ra chút tiếng động nào. Có điều chỉ là vài mét, nhưng cô lại bị thương ở chân nên đi quá chậm, khiến cho quãng đường như dài ra.

Diệp Nhân Sênh cầm lấy điện thoại trên ngăn tủ, mở ra.

Kỳ thật chân tướng luôn cách mình rất gần, tàn khốc nhất là sự thật mà bạn không thể ngờ tới.

Diệp Nhân Sênh lẳng lặng đặt điện thoại về chỗ cũ, cô đứng ngây người ở đó thật lâu, lâu đến mức đùi phải đã không còn duy trì được, mềm oặt tựa vào tường.

Quả nhiên, ông trời muốn đùa chết cô mới cam tâm…

Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười tự giễu, một lúc lâu sau mới phát hiện trên mặt đột nhên nóng ẩm, Diệp Nhân Sênh đứng ở góc tường che miệng lại, khóc đến khàn cả giọng, rồi lại bặt tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.