Bởi vì kì thi, Phạm Hiểu Giai liên tục ba ngày không login, đến lúc xong việc mới thoải mái đăng nhập vào game, tuy nhiên, khi nhìn thấy những bảng thông báo từ hệ thống không ngừng đập vào mắt, trong nháy mắt cô liền kinh sợ ——
[Heo trà sữa đích thực] đã rời khỏi hành hội của bạn. [Heo hồng trà đích thực] đã rời khỏi hành hội của bạn. [Yêu nghiệt chạy đi đâu] đã rời khỏi hành hội của bạn. . . . . . . : Hành hội của các hạ đã từ 553 người trở thành 9 người, nhân số trước mắt không đủ, trong vòng 48 giờ tới phải có đủ 50 người, nếu không hệ thống sẽ phải thu hồi hành hội mà các hạ đã khổ tâm xây dựng, xin nộp 15 triệu tiền phí bảo đảm, miễn không trả lại. “A! Đây là chuyện gì xảy ra vậy?!” Phạm Hiểu Giai ngây người như phỗng, hành hội cần người chơi mỗi ngày cống hiến ‘giá trị online’ mới có thể lớn mạnh, đồng thời, hội trưởng sẽ đạt được một số tiền khả quan của trò chơi, nhưng hôm nay hành hội lớn số một số hai trong server lại sắp tuyên bố phá sản rồi?! Cô lập tức mở kênh nói thầm với một thành viên của hành hội có thể nói chuyện được. [Tiểu Lượng Gia] gửi thư riêng cho [Heo trà sữa đích thực]: Xin hỏi, vì sao cậu lại muốn rời khỏi hành hội? [Heo trà sữa đích thực] trả lời: Tiền lão đại[6]?! Rốt cục huynh cũng xuất hiện rồi! [Tiểu Lượng Gia] trả lời: Thật xin lỗi, mấy ngày gần đây bận quá cho nên không login được, cậu có thể trở lại được không? [Heo trà sữa đích thực] trả lời: Đành nói lời xin lỗi với huynh vậy, đệ đã gia nhập hành hội của Tiêu Diêu Trảm, huynh đệ chúng ta căn bản đều đã qua đó rồi. [Tiểu Lượng Gia] trả lời: Các người!.......Đây là bội bạc thất tín! [Heo trà sữa đích thực] trả lời: Tiền lão đại huynh không biết chuyện gì sao? Tiêu Diêu Trảm đang dùng thập diện đại kỳ để khiêu chiến đuổi giết huynh, cho nên mấy ngày nay hắn chỉ huy quân mai phục tại các điểm đánh quái, chỉ cần nhìn thấy ai có chữ “thành viên hành hội của Tiểu Lượng Gia” trên đầu liền lục thân bất nhận, giết hết không tha! Ta cùng các huynh đệ đừng nói là luyện cấp, đánh phó bản, thậm chí ngay cả cửa thành cũng không đi qua được, chúng ta cũng không còn cách nào khác cả. Đệ xin khuyên trước lão đại một câu, hiện giờ Tiêu Diêu Trảm đã hợp nhất hành hội của huynh, nhìn đời bằng nửa con mắt rồi! Server này huynh ở không nổi nữa đâu, bán tài khoản đó đi thôi! Sau khi nghe xong, Phạm Hiểu Giai nặng nề tựa vào lưng ghế, nước mắt thiếu chút nữa tuôn rơi. “Anh…Cả hành hội bị em làm cho sụp đổ rồi, huhu.” Cô không giải quyết được, chỉ có thể gọi điện thoại cho anh thôi. “Sụp đổ thì sụp đổ, khóc lóc cái gì?” “Nhưng em vừa mới lên làm đại thần thôi mà, mặc dù chỉ đứng có thứ hai….Lại nói cái tên Tiêu Diêu Trảm kia thật tiểu nhân quá! Rất hèn hạ, thừa dịp mấy ngày em không login liền ngay cả cái hố trong góc tường cũng đào ra được rồi!” Phạm Hiểu Giai đem chuyện đã xảy ra nói đại khái cho anh nghe. Thật không nghĩ tới Tiêu Diêu Trảm so với anh trai mình còn lãnh khốc vô tình hơn. Nghe xong lời giải thích không mấy rõ ràng của cô em, Phạm Hiểu Lượng liền nói: “Em cũng thật là, sao lại đi dùng kênh [Thế giới] để mắng hắn? Đây không phải là bảo hắn trở mặt với mình sao? Hiện giờ em chính là con chuột chạy qua đường, đi tới đâu cũng bị người chém giết, chẳng qua là, em gái à, anh thật bội phục em, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thế thôi đã khiến cho một ID danh chấn bốn bể chịu đầy tiếng xấu rồi!” "Em muốn cao lớn mạnh mẽ hơn, anh giúp em giết hắn ta đi mà! Ô……” “Hiện giờ hắn có tiền có thế, độc bá thiên hạ, những người chơi xung quanh cũng nguyện ý giúp hắn giết em, như vậy đi, em hẹn thử một chút xem, nếu như hắn đồng ý chấp nhận một mình chiến đấu anh liền cùng hắn PK, những thứ khác không nói, riêng kỹ thuật PK hắn nhất định không bằng anh, chỉ cần em có thể hẹn được hắn ta, anh liền giúp em rửa nhục!” Nghe được những lời này, tinh thần Phạm Hiểu Giai liền phấn chấn hẳn lên, vội vàng cúp điện thoại, đăng nhập vào QQ, thấy Tiêu Diêu Trảm đang online, đầu tiên cô hướng về phía avatar[7] của đối phương đùa bỡn tà ác một hồi, sau đó nổi trận lôi đình mở hộp thoại ra, dịu dàng cất tiếng chào hỏi…Huynh có ở đây không? Tiêu Diêu Trảm: Có chuyện gì sao? Thái độ rõ ràng không tốt, Phạm Hiểu Giai đành nhắm mắt tiếp tục trò chuyện: Chuyện huynh vừa làm thật sự không được tốt cho lắm đâu. Tiêu Diêu Trảm: Sao lại không tốt? Ta xem ngươi là nữ sinh mới thả ngươi một con ngựa, ngươi lại còn dám bôi nhọ danh dự của ta, nếu ta vẫn ngồi yên như cũ thì chẳng khác gì đã trở thành con quỷ nhát gan như trong miệng ngươi nói rồi. Phạm Hiểu Giai: Thật xin lỗi, muội không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, anh muội đã mắng muội không hiểu chuyện rồi, bảo muội nói lời xin lỗi với huynh, huynh là người lớn đừng chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, tha thứ cho kẻ lỗ mãng ngu ngốc là muội đi mà…… Tiêu Diêu Trảm: Mở giọng nói đi, ai biết ngươi ở bên kia đang lén lút cười trộm hay thật lòng sám hối chứ. Sám hối cái đầu mi! Đồ trứng thối! Phạm Hiểu Giai lập tức tiếp nhận trò chuyện, dùng sức hít mũi mấy cái. Tiêu Diêu Trảm: "Ơ, khóc thật đấy à?” (vẫn như cũ là hiệu quả từ tổng hợp **, nhưng mà hình như lần này là sử dụng hòa âm cùng tiếng của con sói đuôi dài) Phạm Hiểu Giai liếc mắt xem thường, đứt quãng khóc sụt sùi. Tiêu Diêu Trảm trầm mặc hồi lâu, đến khi cô cho rằng đối phương đã tin là thật thì kẻ gian trá này lại mời cô sử dụng kết nối bằng video. Phạm Hiểu Giai đè thấp tiếng xuống, khàn khàn nói: “Muội là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không muốn người ta nhìn thấy bộ mặt kém cỏi của mình......” Tiêu Diêu Trảm: "Ta cảm thấy tiếng khóc của ngươi có chút giả.” Phạm Hiểu Giai: "Cái người này. . . . . . Chẳng lẽ nhất định phải nhìn thấy muội khóc sưng mắt thì huynh mới hài lòng sao?” Tiêu Diêu Trảm: "Cũng không hẳn là thế, muội cho ta nhìn xem thì có làm sao đâu? Ngoan, mau đồng ý đi.” ". . . . . ." Trên mặt Phạm Hiểu Giai đến một giọt lệ cũng không có, đành hoảng hốt đưa ngón tay vào trong chén thấm chút nước, nhưng lại quên mất bên trong là nước nóng, không khỏi thét chói tai thành tiếng. Tiêu Diêu Trảm: "Xảy ra chuyện gì thế? Bị gương mặt của chính mình dọa cho kinh hãi rồi sao?” ". . . . . ." Cô vẫn cho rằng anh trai mình đứng đầu trong khoản nói lời độc địa này, thì ra là vì tầm mắt của mình quá mức chật hẹp. Nhưng để hoàn thành đại kế trả thù, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải làm! Loạn xạ nhỏ vài giọt nước vào đáy mắt, lại mạnh tay dụi dụi thêm mấy cái, vò loạn tóc lên, lúc này cô mới đồng ý lời mời sử dụng video, cô cũng muốn nhìn một chút xem người kia liệu có phải là một tên đại biến thái bỉ ổi đê tiện hay không! Vậy mà, khi màn hình bên kia sáng lên, đối phương lại làm ra một chuyện độc ác táng tận lương tâm vô cùng —— dùng thứ gì đó đậy nắp webcam lại. Bây giờ, chỉ có cô trần trụi bại lộ trên màn hình, đủ loại trạng thái mất cân bằng trào dâng trong lòng. Tiêu Diêu Trảm: "Dáng dấp thật xinh đẹp. Đã trưởng thành chưa?" Oa oa oa, đồ lưu manh! “Mới vừa lên năm nhất đại học, muội...đừng nói chuyện nữa, đã nhìn thấy nước mắt của muội chưa?” Tiêu Diêu Trảm hoàn toàn không thấy: "Trông rất trẻ nhỉ, nghe giọng của muội thì...Chúng ta có lẽ là ở cùng một chỗ, học ở trường đại học nào?” Đây là ý tứ gì, muốn đến trường tìm cô gây phiền toái hửPhạm Hiểu Giai vươn tay ôm ngực: “Huynh, huynh lo chuyện đó làm gì? Chúng ta nói ngắn gọn thôi, anh muội hẹn huynh PK, là hán tử thì mau chấp nhận.” Tiêu Diêu Trảm: "Vì sao ta lại phải chấp nhận tham gia cuộc tỷ thí nhàm chán đó chứ? Bây giờ toàn bộ người chơi cấp cao trong server đều thuộc hành hội của ta rồi, về điểm này còn phải cảm tạ muội nữa, nếu không phải vì muội quá phận, ta thật sự cũng không có ý định cứng rắn đối đầu với ca ca của muội đâu.” Phạm Hiểu Giai phát hiện khó mà thương lượng được, nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ chỉ còn cách đi theo con đường “Sắc dụ” mà thôi: “Huynh nhìn chuyện này mà xem, huynh bảo lên tiếng thì muội lên tiếng, dùng video muội cũng dùng video, muội cũng đã bị huynh trêu ghẹo rồi, coi như là hồi báo……Huynh không có lí do để từ chối.” Tiêu Diêu Trảm: “Ta trêu ghẹo muội lúc nào? Khen muội xinh đẹp chẳng lẽ là ca ngợi không đúng sao?” Phạm Hiểu Giai vụng về thật không biết còn gì để nói nữa, tức giận tắt luôn video, mặc kệ! Cô cũng có tự ái chứ! Thay vì cầu xin anh ta còn không bằng trở về chơi cái tài khoản rác rưởi của mình còn hơn, nhặt ve chai là một chuyện vui vẻ cỡ nào cô sẽ không bao giờ nói cho người khác biết đâu. Tiêu Diêu Trảm gửi tin đến khiến avatar lóe sáng, Phạm Hiểu Giai vẫn làm như không thấy, đăng nhập vào tài khoản áo thủng áo rách của mình, thở hổn hển địa chuyển khắp thành, rốt cuộc cũng tìm được NPC[8]“Thách đấu” (nhân vật không phải do người chơi điều khiển). Mở mục lục ra, nhìn thông tin xếp ngay trên đầu danh sách—— [Tiêu Diêu Trảm] tình nguyện bỏ ra 5% kinh nghiệm của mình khiêu chiến với [Tiểu Lượng Gia] 5%?! Phạm Hiểu Giai trợn to mắt, trong lòng kích động nhẩm tính bảng cửu chương……Nếu như anh trai thắng thì kinh nghiệm của Tiêu Diêu Trảm sẽ mất, 5% đối với người chơi cấp thấp không tính là gì, nhưng đối với người chơi cấp cao chính là một con số rất lớn! Cô chắp tay trước ngực, ngẩng đầu 45 độ nhìn trời……Kinh nghiệm của [Tiểu Lượng Gia] chỉ chênh lệch không tới 3% so với kinh nghiệm của anh ta, nếu như chiến thắng, không chỉ rửa được mối nhục này, cò có thể vinh quang trở thành người đứng đầu toàn server, đạt được vị trí “Thiên Cực”? Ha ha, ha ha, ha ha. Con ngươi liếc về phía cái avatar hình chim cánh cụt vẫn đang lóe lên kia, cô nở nụ cười y hệt một tên trộm, may là vừa rồi không nổi bão nên vẫn còn hy vọng cứu vãn, tôn nghiêm là cái khỉ gì chứ, có chỗ dùng được sao?╮(╯_╰)╭ Nghĩ đến đây, cô liền mở hộp thoại ra, thấy tin tức Tiêu Diêu Trảm gửi tới, nụ cười dần dần cứng lại trên khóe môi, thay vào đó là khinh bỉ, cực kỳ khinh bỉ. Tiêu Diêu Trảm nhắn lại: Ta đi trước, nếu như muội nguyện ý lập một tài khoản nữ có tên là “Muội muội Tiểu Lượng Gia” rồi gả cho ta, ta liền tiếp nhận điều kiện của muội, nếu không thì không bàn gì nữa. Phạm Hiểu Giai cắn răng nghiến lợi, đồng ý hay không đồng ý đây, cơ hội đang ở trong tay mình, không có lựa chọn thứ ba nào hết. Trong thời buổi đen tối này, đến chơi game cũng phải theo quy tắc ngầm. Anh, anh nhất định phải đánh bại tên kia, thay em gái đáng yêu của mình chuộc thân đó nhé /(ㄒoㄒ)/~~