CHƯƠNG 11
“Anh… làm sao mà…”
“Anh cũng muốn biết là làm sao mà lại đi thích một đứa ngốc, nhưng mỗi lần nhìn em đỏ mặt anh đều muốn ôm em vào lòng yêu thương em, ngay cả khi ở trong game cũng vậy, cảm giác thật là kỳ diệu.”
Trình Dật nói đến đây, Đoàn Nghị Quân vẫn nghiêm túc nhìn anh chằm chằm nhưng không thấy được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh đang nói dối, biểu cảm của anh rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang trêu đùa cậu. Đỏ mặt nghe anh thổ lộ, hé miệng mới nhận ra mình đang lắp bắp, “Anh nghiêm túc à…”
“Đương nhiên.”
“Em… em cũng vậy… Mỗi lần anh ôn nhu nói chuyện với em… tim em đều đập rộn lên…”
Trình Dật mỉm cười vò tóc của Đoàn Nghị Quân, anh hơi cúi đầu lền chạm phải bờ môi của cậu, cậu không hề khước từ, hai người cứ thế mà hôn nhau. Vốn trước đó đã xem qua loại phim kia, thân thể của hai người đều đã khô nóng, sao có thể kháng cự lại được trêu chọc như vậy, rất nhanh liền có phản ứng. Thế nhưng đến thời điểm mấu chốt Trình Dật liền ngừng lại, anh không phải đang giả vờ làm quân tử nhưng chẳng qua anh cảm thấy lúc này nếu như cậu không thực sự muốn thì anh không miễn cưỡng, hơn nữa phải tranh thủ lúc anh còn có thể nhịn được chứ nếu đợi đến lúc không thể vãn hồi thì không kịp nữa.
Nhìn Trình Dật rời khỏi người mình, Đoàn Nghị Quân có một chút không giải thích được.
“Nghị Quân, nếu như em cảm thấy quá nhanh thì bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, anh không ép em.”
Biết anh đang ám chỉ điều gì, mặt Đoàn Nghị Quân đỏ như thoa son, kỳ thực cậu không thể nào nói mình ở trong mơ không biết là mơ được người con trai trước mắt này đè bao nhiêu lần. Nếu anh biết mình đói khát đến thế thì không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào… Thế nhưng, người yêu đang ở ngay trước mắt, cậu chờ thời khắc này đã quá lâu, chưa bao giờ cậu dám nghĩ rằng mình lại may mắn đến thế, người mình yêu cũng yêu mình, lúc này cậu cảm thấy trái tim mình như được bôi mật.
Vì vậy chỉ khẽ lắc đầu, “Em… em không sao…”
Mắt Trình Dật sáng rực, nhẹ nhàng nói, “Thật chứ?”
“Dạ…” Đoàn Nghị Quân khẽ đáp một tiếng, đỏ mặt nhìn qua chỗ khác, cảm thấy ngượng muốn chết.
Trình Dật nở một nụ cười ôn nhu, anh xoay người mở bộ phim kia ra, “Như vậy hẳn là sẽ không khẩn trương nữa chứ?”
Tiếng rên rỉ từ máy tính truyền ra lần thứ hai, Đoàn Nghị Quân đỏ mặt, bị âm thanh đó trêu chọc đến ngứa ngáy, quay qua Trình Dật gật đầu.
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, nụ hôn lần này còn kịch liệt hơn lần trước. Đoàn Nghị Quân nhận ra khí lực của Trình Dật rất lớn, khi anh đè lên người cậu không cách nào cục cựa được mà mặc cho anh muốn làm gì thì làm, hơn nữa nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng như lần trước mà tràn đầy tính xâm lược cùng ***, không nghĩ tới người con trai dịu dàng như thế mà khi lên giường lại đầy thú tính như vậy. Có đôi khi Đoàn Nghị Quân mơ tới anh thì cho rằng anh lên giường cũng sẽ dịu dàng như trước, Ma Dực như thế này khiến cho cậu cảm thấy có hơi xa lạ nhưng lại nhanh chóng bị mê hoặc.
Hai người hôn nhau tất nhiên thân thể phải áp sát vào nhau, hai thân thể không ngừng quấn lấy nhau, bên trai tràn đầy tiếng rên rỉ *** mỹ, bầu không khí đậm đặc mùi ***, có thể cảm nhận được nơi nào đó của anh càng lúc càng cứng rắn dán chặt vào bắp đùi của mình mà không ngừng ma sát.
Nơi bị anh chạm vào như bốc cháy, Đoàn Nghị Quân không khỏi nhớ đến cảnh trong mộng, vô số lần cậu đã mơ được anh hôn như thế, sau đó xâm chiếm lấy mình. Đoàn Nghị Quân chưa từng yêu thích một người nào đến thế, một năm qua anh vẫn luôn mang theo cậu ở trong game ngoại trừ game ra, anh còn chỉ dạy cho cậu rất nhiều thứ, trước đây có vui buồn gì cậu đều sẽ tâm sự với anh, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng anh đã thân thiết với cậu như một người anh lớn.
“Ưm ư… a… anh… nóng quá…”
Nghe thấy vào lúc này Đoàn Nghị Quân gọi mình là anh, Trình Dật thoáng ngây người, ngay lập tức càng thêm hưng phấn, bàn tay của anh bất tri bất giác đã luồn vào áo ngủ của cậu. Bộ đồ ngủ vốn đã rộng quá mức, anh chỉ cần kéo nhẹ thì nó đã tuột xuống để lộ ra thân thể trắng nõn, đồng thời Trình Dật mới nhận ra chỗ không đúng. Trình Dật nhịn không được mà vỗ vào cái mông cong mềm mại, “Tiểu tao hóa cư nhiên không mặc đồ lót!”
Đoàn Nghị Quân đỏ như gấc nhín…cậu quên mất…
“Không phải em đòi mua đồ mới sao? Tại sao không mặc?” Không lẽ ngay từ đầu nhóc con này đã tính toán sắc dụ mình?
Dường như biết anh đang hiểu lầm cái gì khiến Đoàn Nghị Quân gấp muốn chết, cậu liều mạng giải thích, “Không phải… em…đồ mới mua em luôn giặt trước rồi mới mặc…”
“Vậy cho nên em để trống trơn như vậy mà đi ra?” Trong mắt Trình Dật lại lóe lên một tia sáng kỳ dị khiến cho Đoàn Nghị Quân hơi sợ hãi, chẳng khác nào anh ấy có thể tùy thời hóa thân thành dã thú mà nhào tới ăn sạch mình đến một cái xương cũng không còn.
Đoàn Nghị Quân xấu hổ hoàn toàn không dám nhìn vào mắt anh, chỉ cần nhìn thì cậu liền có cảm giác như mình bị hút sạch cả linh hồn.
“Nói chung… anh đừng hiểu lầm… em không phải là…”
“Ha ha, sao cũng được, anh chỉ là rất vui.” Nam nhân cười, một tay bắt lấy cái mông là nơi nhiều thịt nhất trên cả người cậu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua rãnh mông, “Phát hiện em ở đây…đáng yêu đến mức muốn cắn vài cái.”