Đại Thần, Vợ Anh Đến Rồi

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15     

 

          Còn phải tiếp tục nhìn anh đâm vào? Mặt Đoàn Nghị Quân đỏ rần, nghẹn cả buổi không nói được một lời. Đúng lúc đó, Trình Dật lại cầm lấy gậy thịt đã cương cứng của mình lại một lần nữa xỏ xuyên vào. Vẫn giữ tư thế đứng trước gương, từng chút cắm vào tiểu huyệt đã bị mình làm cho có chút sưng đỏ.

 

          “A a… ư… trướng quá…”

 

          “Em phải xem nhé, không cho nhắm mắt lại, phải xem cho rõ nơi này của Tiểu Quân làm sao… ăn hết được gậy thịt của anh…”

 

          Đoàn Nghị Quân xấu hổ muốn chết nhưng mắt lại vô thức nhìn theo lời nam nhân, xem thử người ta làm sao mà thao mình, Đoàn Nghị Quân cảm thấy thật khó khăn, so với ở trên giường bị sáp thì xấu hổ gấp trăm ngàn lần.

 

          Hai người rất nhanh tiếp tục làm trong phòng tắm, tiểu huyệt dường như đã quen với việc bị xâm chiếm, không ngừng mút vào cự vật trong cơ thể mình, khoái cảm đánh úp lại như thủy triều khiến cho Đoàn Nghị Quân có chút hít thở không thông, may mà vẫn còn có người đàn ông này làm chỗ dựa vững chắc cho cậu.

 

          “Làm vợ của anh nhé?” Đúng vào thời điểm cao trào, Trình Dật khẽ thì thầm bên tai Đoàn Nghị Quân, cậu hoảng hốt đến mức giật mình bắn ra. Trình Dật bị cắn chặt cũng nhịn không được đem nham thạch nóng chảy rót vào trong cơ thể của cậu, Sau đó, Trình Dật mới khàn khàn nói, “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, ở bên anh nhé.”

 

          “Vì… vì sao…” Mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, Đoàn Nghị Quân chỉ lắp bắp hỏi.

 

          “Muốn biết đáp án sao?”

 

          “Ừm.” Đoàn Nghị Quân gật đầu. Tuy anh nói thích mình nhưng loại cảm giác không chân thật vẫn quẩn quanh người cậu. Cậu không phải là con gái nên cũng không cần cái gì chịu trách nhiệm, chỉ là nghe anh nói vậy, cậu kinh ngạc và cảm động mà thôi. Tuy rằng kiểu xưng hô vợ kia khiến cho cậu thật ngại ngùng…

 

          “Gọi ông xã nghe nào.”

 

          Đoàn Nghị Quân đỏ mặt, hé môi nhưng vẫn không gọi ra miệng nổi, “Không được… thật… thật là mất mặt…”

 

          “Vậy làm đến khi nào em không còn mất mặt nữa mới thôi.” Trình Dật cười cười cắn lỗ tai Đoàn Nghị Quân, không ngờ chỉ vài động tác đơn giản anh liền quên sạch vấn đề vừa rồi. Hai người rõ ràng mới là lần đầu tiên, lại quen thuộc đến không gì sánh nổi, giống như thực tủy biết vị, phối hợp đến thiên y vô phùng, cùng nhau ân ái đến tận hừng đông mới tẩy trừ sạch sẽ thân thể mệt mỏi nằm xuống giường. Đoàn Nghị Quân mệt đến không động đẩy nổi đầu ngón tay nhưng cậu vẫn không thể ngủ được, tựa hồ là vì tinh thần quá phấn khởi, cậu vẫn không quên những lời Trình Dật nói.

 

          “Anh còn chưa nói với em…làm sao mà… anh lại thích em…” Tựa trước ngực Trình Dật, Đoàn Nghị Quân khe khẽ hỏi, Trình Dật nâng mặt cậu lên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu.

          “Nghị Quân, em thực sự không nhớ anh sao?”

          A? Đoàn Nghị Quân ngơ ngác, sau đó lắc đầu, không lẽ họ đã từng quen biết sao… Nhưng nếu cậu quen với đại thần lợi hại như vậy, hơn nữa trong hiện thực lại tuyệt vời như vậy thì sao có thể không nhớ được!

          “Cha em công tác ở Tập đoàn Quảng Vực đúng không? Em có nhớ cách đây mấy năm có một game online tên là ‘Kiếm Khuynh Thiên Hạ’ không? Lúc đó anh là người phụ trách thiết kế trò chơi này, vừa vặn bị điều đến chi nhánh công ty ở thành phố F. Ngày hôm đó em đến phòng của cha em chơi, mà đúng lúc đó anh đi ngang qua, tình cờ nghe thấy hết những ý kiến mà em nói.”

          Đoàn Nghị Quân tròn mắt, đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, ngay cả mình cũng đã quên hết. Khi đó cậu mới có mười hai tuổi thôi! Còn về ý kiến gì đó thì chỉ là tùy tiện nói mà thôi, tuy rằng trò chơi đó sau khi phát hành đều được khen ngợi rất nhiều nhưng tuyệt đối cậu chưa từng nghĩ nó có liên quan gì đến mình. Khi đó ý kiến của cậu hoàn toàn là buột miệng nói ra, lại không nghĩ rằng có người lại dụng tâm để ý, thậm chí thực sự vì mình mà chỉnh sửa.

          “Sau khi nghe được ý kiến của em, anh mới nhận ra những điểm bất cập trong trò chơi nên mới chỉnh sửa. Khi đó anh thật sự rất bất ngờ, một cậu bé con mà lại có thể nghĩ ra những cách hay như vậy. Nếu như ý kiến đó không tốt thì anh cũng không để ý lâu đến thế đâu. Lúc đó anh vẫn muốn làm quen với em nhưng vẫn không có dịp, sau đó anh lại bị lôi về tổng công ty. Bất quá khi đó anh nhớ em nói tên trong game của em là Thiên Hạ Tầm Tiên.”

          Miệng của Đoàn Nghị Quân lúc này đã mở to đến nỗi có thể nhét vào một cái trứng. Anh ấy từ khi đó đã chú ý đến mình? Đương nhiên cái tên đó chỉ là chọn đại, nhưng qua nhiều năm trở thành thói quen, vì vậy dù đổi bao nhiêu game cậu vẫn giữ một cái tên là Thiên Hạ Tầm Tiên, mật mã cũng vẫn chỉ dùng chung một cái, chẳng qua là để cho tiện đỡ phải nhớ nhiều. Nhưng sao anh lại biết Thiên Hạ Tầm Tiên trong game này chính là mình? Không phải nhận nhầm người chứ?

          “Sau khi anh về tổng công ty thì không còn cơ hội gặp lại em nhưng mà mãi vẫn không quên. Chỉ là vì vướng đủ nguyên nhân nên anh không thể tiếp cận được em. Ha ha, bất quá khi gặp nhau ở trong  ‘Tiên Ma Kỳ Đàm’ thì anh hoàn toàn không nghĩ đó chính là em, chỉ là khi nhìn thấy cái tên Thiên Hạ Tầm Tiên thì anh rất xúc động, đã vậy còn thấy em bị khi dễ nên nhịn không được mới đến giúp em một tay. Sau này đối xử tốt với em cũng là không tự chủ được, đúng là khi đó anh vô thức xem nhân vật đó là thế thân của em, dù sao thì cũng không có nhiều sự trùng hợp đến thế. Nhưng mà anh lại không ngờ được… người này lại chính là em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.