CHƯƠNG 7
“Đại thần…”
“Ha ha, đang chơi game à?”
“Dạ ( >口< ) anh, sao anh lại tặng em cái này…”
“Ha ha, không có gì, vừa vặn đánh được, không phải em thích sao?”
“Cảm ơn anh!” Nếu có người thật ở đây, dám cậu sẽ trực tiếp bổ nhào tới. Bất quá cũng may là không có Trình Dật ở bên cạnh, vì vậy cậu chỉ ngượng ngùng cúi đầu đỏ mặt, hoan hoan hỉ hỉ thay trang bị vào, bất quá thời gian không còn sớm nên Trình Dật không cho cậu chơi lâu mà bắt cậu phải nghỉ ngơi. Mặc dù có chút không muốn nhưng Đoàn Nghị Quân vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Vừa mới gặp người thật, giờ lại cùng nhau nói chuyện qua game, đột nhiên cậu có một loại cảm giác rất kỳ diệu, internet và hiện thực như hòa vào nhau, thiếu đi cái cảm giác hư vô không chân thật kia, trong lòng chỉ còn lại ngọt ngào và thỏa mãn.
Không nghĩ tới cứ như vậy mà cậu đã gặp được Ma Dực, anh quả thật hoàn hảo như trong tưởng tượng của mình. Vốn tưởng rằng tối nay sẽ mất ngủ, nhưng Đoàn Nghị Quân không ngờ mình lại ngủ nhanh như vậy, mà trong mộng lại xuất hiện thân ảnh của người kia. Trước kia vốn chỉ là một cái bóng mơ hồ, giờ phút này cậu đã thấy rõ gương mặt của anh, anh vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên môi, giọng nói trầm ấm, chỉ cần anh vừa mở miệng thì cả người cậu liền tê dại, đương nhiên vừa mới bắt đầu thì cảnh trong mơ phi thường ngọt ngào ấm áp sau đó dần dần trở nên đầy tình sắc. Chung quy không rõ được hết thảy đây là giấc mơ hay là ước muốn từ tận đáy lòng mình,
Đoàn Nghị Quân cảm thấy lúc này cậu bị kích thích rất mạnh. Có lẽ là trong mộng đã có thể thấy được gương mặt của người kia khiến cho cậu càng thêm hưng phấn. Bỏ đi lớp áo bên ngoài, thân thể phía dưới vô cùng *** đãng, không ngừng ở dưới thân nam nhân giãy dụa, nghênh đón, rên rỉ, cầu anh sáp mình càng sâu, phía sau ướt đến rối tinh rối mù, phía trước cũng đâm mạnh vào đống chăn mền, chăn mền đã ướt đẫm một mảng, thế nhưng hết thảy cậu không hề biết mà chỉ đang cảm nhận thấy người kia đang mạnh mẽ chen vào giữa hai chân mình trong mộng, hung thăng thao cậu, mỗi khi nam nhân đâm vào, cậu không nhịn được mà lắc mông nghênh đón để rồi bị nam nhân đâm vào thật sâu.
“Ưm a… anh ơi…” Không tự chủ nỉ non, động tác của thân thể càng mạnh hơn nữa, cảm giác sung sướng nửa chân thực nửa hư ảo nhưng Đoàn Nghị Quân đã chìm sâu ở bên trong không cách nào kiềm chế.
Vì vậy ngày hôm sau rời giường thì chăn mền đã ướt đẫm, ngoại trừ bạch trọc do đằng trước bắn ra còn có cả tao thủy ở phía sau chảy xuống.
Cậu vô cùng thỏa mãn, tuy rằng nếu như tất cả là thật thì sẽ tốt đẹp hơn, thế nhưng cậu biết những thứ này chỉ có thể chôn sâu trong lòng, cho nên mới khát vọng đến như thế.
“Nghị Quân!” Vừa mới đến cổng trường đã bị chặn lại, vừa thấy mặt kẻ kia thì tâm trạng tốt đẹp của Đoàn Nghị Quân lập tức mất tiêu.
“Có chuyện gì?” Kẻ này chính là nam sinh suốt ngày quấy phá cậu ở trong game, là bạn học của cậu, không biết cậu ta muốn làm cái quỷ gì, Đoàn Nghị Quân cảm thấy người này đặc biệt phiền toái. Càng không muốn để ý đến cậu ta thì cậu ta lại càng giỡn dai, trong game cậu ta rất sợ Ma Dực, mỗi lần gặp đều bị giết trong chớp mắt. Chỉ cần cậu ta đến gần Đoàn Nghị Quân một chút thì đại thần sẽ như từ trên trời giáng xuống khiến cho cậu ta vô cùng sợ hãi, bây giờ ngay cả on game cũng không dám.
“Bên kia mới mở một quán ăn nhỏ đó, tan học chúng ta đi xem một chút đi?”
“Không đi.” Đoàn Nghị Quân bước đi, không quay đầu lại đáp.
Hết lần này tới lần khác người nọ tựa như gián đánh không chết, cứ quấn lấy cậu, hơn nữa Đoàn Nghị Quân thấy loại quấy rầy này càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Những ngày này cậu luôn chìm đắm trong việc chờ được gặp Trình Dật đến không thể khống chế, nhưng thời gian cứ từ từ trôi đi mà Trình Dật không đến tìm cậu… còn người kia thì… cứ liên tục gây phiền cho cậu, khiến cho cảm giác ngọt ngào trong lòng của Đoàn Nghị Quân dần dần bị thay thế bởi cảm giác bất an.
Anh ấy chỉ đến đây nửa tháng, đã qua mười ngày rồi… sắp đến lúc anh phải về… Họ không liên lạc gì nhiều, dường như anh bề bộn rất nhiều việc, ngay cả game cũng không lên, điện thoại cũng vậy… Dù sao thì họ cũng không phải là tình nhân, hai thằng đàn ông con trai cả ngày cầm điện thoại nhắn tin gọi điện nghĩ thế nào cũng thật kỳ quái.
Vì thế Đoàn Nghị Quân không dám làm gì cả, dù sao bên cạnh mình lúc nào cũng có một kẻ bám riết không tha, nếu như mình cũng làm như vậy đối với đại thần thì thế nào anh cũng chạy mất…
Thế là Đoàn Nghị Quân cứ chìm trong mờ mịt như vậy cho đến ngày thứ mười một… Chiều hôm đó tan học như bình thường đi ra ngoài cổng trường, phía sau là cái đuôi bám chắc như keo, đột nhiên một chiếc xe đậu trước cổng trường nhấn còi làm Đoàn Nghị Quân hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy người đang ở trong xe không phải là anh ấy sao? Đoàn Nghị Quân còn tưởng mình hoa mắt.
“Tiên Nhi.”
“Anh!” Đoàn Nghị Quân vội vàng vọt tới, lúc này cậu chỉ có kích động và mừng rỡ, dĩ nhiên quên mất giữ ý tứ.