Nó cứ dần dần, dần dần trôi theo mặt biển, bổng 1 bàn tay rất mạnh đã níu nó lại, ôm nó vào long
- Em đừng đi, em đi, anh cũng kô mún ở lại làm ji'- Nó bỡ ngỡ trước lời nói đó
Nó vùng mình đẩy người đó ra khỏi mình - Anh bỏ tôi ra, các người còn muốn lừa dối tôi thêm nữa sao- Nó khóc, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khuân mặt của nó. Nó đau khổ, thất vọng, nó tưởng như rằng, nó đag sống trong 1 thế giới gọi là địa ngục, đau khổ và thất vọng, thử hỏi rằng nếu 1 người nào mà bị giống như nó, có típ tục mún sống nữa kô
Yêu là ji, mà nó lại làm cho mọi người phải đau khổ vì nó, vì tình yêu, người ta có thể lừa dối, làm tổn thương người khác đc sao, người còn lại thì chỉ biết ôm đau khổ, tình yêu lại làm cho người thất vọng đến như thế sao. ( T/g cũg cảm thấy như zak đó) 2 con người, đứng giữa trời đêm lạnh, mặt biển như muốn thét gào lên cùng nó, thất vọng, chán nản, nó lại gục xuống, 1 bàn tay đã vội đỡ nó lại, nó đã chịu nhiều đau khổ, khi nào, nó mới đc hạnh phúc đậy.
Tỉnh dậy, nó thấy mình đag nằm trong 1 căn phòng, có cái ji' đó đag nắm chặt bàn tay nó, nhìn xuống thì nó thấy Minh Đăng, nó kô biết Đăng đã thức cả đêm để chăm sóc cho nó, và nó cũg cảm thấy đc chuyện ji' đã xảy ra với mình
- Nè, tên kia, làm ji mà ngủ ở đây hả- nó khẩy tay Đăng
- Haizz, mệt wa’- hắn vươn vai lên ngáp 1 cai’ rõ to
- Tại sao lại nằm đây ngủ, bộ kô có phòng cho anh ngủ à- Nó đag cố gắng vui vẻ, kô phải cố gắng, mà là bắt buộc, nó kô buồn, cũg sẽ kô khóc nữa.
- Em…..Em kô sao chứ- Đăng ấp úng hỏi nó
- Sao là sao, ban ngày kô có sao đâu-
- Ừk thì, chuyện hôm wa đó-
- Chuyện hôm wa là chuyện ji'-
- À, à kô, anh dẫn em đi ăn sáng nha- 2 con người này là thế đó, lúc thì anh em, lúc thì ông tui…… hủm thể hỉu nổi
Nó thề rằng, nó sẽ bắt những kẻ nào làm nó đau khổ, phải chịu đau khổ hơn nó gấp trăm, gấp vạn lần. Sáng hôm đó, nó và Đăng đánh thức cả bọn dậy. Haizz, ai cũg thắc mắc về hành động của nó, khó có người nào bị 1 cú sock như zak mà vẫn còn bình tĩnh mừk ngồi ăn. Nó cũg đag đau, đau lắm chứ, bêy jo' nó kô có buồn, và thất vọng, nhưng trong long nó là 1 sự hận thù. Nó hận hắn đến tận xương tủy
Cả bọn ngồi ăn trong 1 nhà hang' wan trọng của khách sạn đó, nó kiu đủ mọi món hết, 1 mình nó có thể ăn hết bằng này hum zak chày
- Em có ăn hết bằng này hum zak- Đăng tròn mắt ra nhìn nó
- Kakaka, trời đánh tránh bữa ăn-
- Đúng là summo mưk'-
- Anh….Anh thík chết hả đồ khỉ già- Nó cầm cái nĩa lên trước mặt và đưa về phía Minh Đăng. Bổng nó xựng lại khi thấy có 2 bóng người đag ngồi cái bàn gần phíc tụi nó. Kô ai khác mà chính là 2 con người độc ác đó. Thấy sắc mặt nó thay đổi tụi Minh Đăng cũg hỉu ra đc lí do
- Tụi mình đôi nhà hang' đi- Minh Ngọc đứng dậy
- Kô cần, cứ ngồi ăn đi cần ji' phải đổi- Nó kéo tay Minh Ngọc lại
Bữa sáng đó của nó hầu như kô ăn đc miếng nào, làm sao mà nuốt nổi khi nhìn thấy 2 kẻ đáng ghét cứ như ruồi bu trước mặt no
’ Ăn xong, Đăng vội lấy điện thoại ra gọi cho quản lý khách sạn và yêu cầu tối hôm nay sẽ có party, 1 party bất ngờ dành cho nó. Khách mời sẽ là tất cả những người trong khách sạn này.
- Đi shopping thôy- Ngọc kéo nó dậy
- Chày, chị mún ra biển àk-
- Đi đi, chị phải thật sinh đẹp trong tối ngày hôm nay đó-
- Làm ji-
- Thì tối nay tụi mình có party mà
- - Chi zak.-
- Thì tối nay chị sẽ biết mà-
- Con nhóc này, âm mưu ji' đây hả-
- Hiii, có đâu, thui mình đi chị- Cả bọn rủ nhau đi shop, 3 tiếng đồng hồ trong mall, 4 chàng trai lệnh khệnh với những bịch đồ to đùng, mà tác giả chính là 2 cô gái đi đằng trước
- Làm ji mà em mua nhiều đồ zak- Nhật Phong thở mệt nhọx
- Xí, bạn gái anh làm đẹp anh hum choa sao-
- Bộ tụi em tính khiêng hết đồ ở đây lun mới chịu hả- Hoàng Long ngồi bệt xuống cái ghế gần đó
- Mà tối nay tụi mình tổ chức party ji' zak-
- Thì để tối nay đi òy béc, hỏi oài, đồ tò mò-
- Này, tên khỉ già đáng ghét kia, anh mún chết thiệt oài- Nó xách tai Minh Đăng lên và lôi đ
i - Á, người đẹp ơi, em tha cho anh đi mà-
- Đẹp điếc ji' ở đây, anh chík vs em….- 4 người còn lại nhìn mà thấy tội cho Minh Đăng, bổn tiểu thư mà có ra tay thì chỉ có đường mà từ chết cho đến lết
Thấm thoát đã tới buổi tối, ở dưới mọi người đã đông đủ hết, chỉ còn nó và Minh Đăng ở trên phòng
- Nè, sao chưa cho tui xuống zak-
- Em đợi chúc y mưk'- Tiếng điện thoại reo lên thì chỉ nghe thấy Minh Đăng nói ji' đó ừ ừ, nó cũg chả hiểu chuyện ji' đag xảy ra
- Ok, xuống nè- Nó bước xuống cùng với Minh Đăng, nó như 1 công chúa đag đi cạnh chàng hoàng tử vậy, hôm nay trông nó thật đẹp, từ đầu đến chân đều là màu trắng hết, trên đầu còn có cái vương niệm màu trắng mà Minh Ngọc cứ khăng khăng bắt nó đội, mái tóc đc uốn quăn xõa wa vai, chiếc váy màu trắng đc trang trí với những hoạ tiết tinh xảo. Nó đi từ trên cầu thang xuống, nhìn xuống thì thấy mọi người đều nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ, đâu xa đó có 1 kẻ đag nhìn nó kô chớp mắt
- Hunnie, anh làm ji' mừk nhìn giữ dạ, bộ cô ta đẹp đến zak sao-
- Ờ………-
- Hả………….
- - À không, ý anh nói chỉ có babies của anh là đẹp nhất thui- Nó nhìn thấy có cả ba mẹ nó and cô Tina nữa, sao hôm nay mấy người đó cũg có mặt ở đây zak
Chợt, tất cả các điện bị tắt lại hết, 1 cái ji' đó sáng sáng đag tiến về phía nó
- Happy b-day to you, happy b-day to you….- mọi người đag cất lên bài hát chúc mừng cho nó
Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật nó, sinh nhật lần thứ 17 trong đời, thế mà nó kô nghĩ ra, trên mặt nó hiện rõ lên sự bất ngờ, nó bật khóc
- Thôi nào công chúa bé bỏng của ta, con khóc là xấu lắm đó, mau thổi nến đi nào-
1 xe, 1 cái bàn đag đc đẩy tới, chiếc bánh sinh nhật to đùng 5 tầng đi khắc lên những dòng chữ màu hồng. " Happy b-day Kỳ Thư, 17t” Nó kô ngờ là mọi người có thể nhớ đến sinh nhật của nó
Nó thổi tắt nến và chắp tay lại ước, 1 điều ước đơn giản
- "Ước ji', đau khổ đừng đến với mình nữa”- Những ngọn nến đc thổi tắt, mọi người vỗ tay chúc mừng, đèn đã đc bật sáng lại Có tiếng ồn phát ra từ phía xa xa
- Thưa tiểu thư, xin lỗi, tôi kô có ý ạ-- Cô người hầu cúi đầu xuống lia lịa xin lỗi
- Mắt cô đui hay sao mà kô thấy tôi hả, cô biết bộ váy này đắt tiền lắm kô-
- Dạ thưa, tôi xin lỗi-
- Xin lỗi là xong sao-
Bốp, cô ả giáng xuống cô người hầu 1 cái tát thật mạnh
Nó tò mò và bước về phíc đó xem thử, thì ra là ả Lilianna và 1 cô hầu
- Có chuyện ji' ở đây thế- nó tiến lại gần
- Liên wan đến cô àk-
- Dạ thưa, em lỡ làm đổ nước lên người cô ấy ạ-
- Mày còn nhiều chuyện nữa hả, vì mày mà tao mất đi cái áo mới mua đó- Ả đag tính dơ lên tát thêm cái nữa thì nó đã kịp ngăn bàn tay ấy lại
- Cầm lấy và cút đi- Nó móc ví ra và cầm mấy tờ 100$ đô vứt trước mặt ả-
- Cô….. cô dám-
- Cút-- Ả vội bỏ đi thì bị nó kéo lại
- À, cô còn để wen thứ này nữa- Bốp, nó tát ả một cái vào mặt rõ đâu.
- Cô là cái ji' mà dám tát tôi-
- Là cô chủ của cô, chắc cô kô biết là tôi đã mua toàn bộ tập đoàn nhà cô rồi chứ, tôi có thể đuổi cô đi ra đường ăn xin bất cứ lúc nào đấy, khôn hồn thì biết điều mà ngoan ngoan đi-- nó cười khẩy
- Cô, cô…….-
- Tôi kô có họ hàng với cô, bây jo' thì cùng tên đó biến ra khỏi nơi này, và chờ đó, tôi kô để yên cho 2 người sống tốt đâu- Nó quay vào trong mà kô them nhìn tới có ả đag tức khùng máu lên
- Thôi nào con kưng của ta, bớt giận đi, ta có quà cho con nè- Papa of nó liền vỗ tay mấy cái thì 1 cái hộp được mang ra
- Con mở ra đi- Nó mở ra thì thấy 1 xấy giấy tờ ji đó
- Đây là giấy tờ nhà, mama and papa mua cho con 1 căn biệt thự ở việt nam, nó nằm ở bãi biển Nha Trang, nếu thick thì có thể đến đó nghỉ ngơi- mama nó nói
- Ôi, con cám ơn pama-- nó chạy tới ôm 2 người Tụi Minh Ngọc, Việt Thành, Hoàng Long và Nhật Phong mỗi người cũg đã tặng cho nó 1 món wa'…
Minh Ngọc thì tặng cho nó 1 chiếc điện thoại y chang của Ngọc, Việt Thành và Hoàng Long thì tặng cho nó 1 chiếc xe LX370 mới toanh, vì 2 người này là anh em nên tặng chung 1 món ( đưa chìa khóa trước thui nhá, tại chiếc xe đag bên VN), còn Nhật Phong thì tặng nó 1 bộ trang phục do chính mẹ anh thiết kế
- Thanks mọi người nha, iu mọi người nhìu nhắm cơ :X :X
- Quay về phíc Minh Đăng
- Ê, còn wa' của anh đâu, bộ tiếc tiền hả- Minh Đăng mỉm cười, tiến gần về phíc nó, cúi xuống và đeo cho nó một chiếc lắc, chiếc lắc đã bị khóa lại dưới chân nó, nó vừa hồi hộp, vừa bất ngờ khi Minh Đăng làm vậy
- Ý nghĩa có nó sau này anh sẽ nói cho em biết, còn bêy jo' chúc em sinh nhật vui vẻ- Đăng ôm nó vào long, mọi người hùa vào vỗ tay
- Còn chìa khóa đâu, bộ tính cho tui đeo nó suốt đời àk-
- Đây nè- Minh Đăng chỉ vào khuyên tai của cậu, là một chiếc chìa khóa nhỏ