Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 49: Chương 49: Cây Hứa Nguyện




Một đường hẹp quanh co uốn lượn dẫn lên đỉnh Hứa nguyện xanh ngắt. Nhìn ra được nơi này vốn dĩ không có đường, chính như Lỗ Tấn tiên sinh có nói, “trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”. (*Cố hương - Lỗ Tấn)

Tề Vân Đình nắm tay Hân Duyệt, vừa đi vừa giới thiệu: “Nơi này vốn không gọi là núi Hứa nguyện, chỉ vì nhiều năm trước có một đôi yêu nhau đến đây đính ước, rồi định cư, ước hẹn không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện cùng chết một ngày. Sau đó bọn họ thật sự cùng một ngày đều qua đời, mồ cũng chôn trên núi này. Mọi người cảm động trước tấm chân tình này, nên có những cặp thanh niên nam nữ yêu nhau, tới chỗ này hứa nguyện.”

Một mỹ phụ đứng tuổi đầu cài trâm hoa trắng đi lướt qua bọn họ, nắm tay một đứa nhỏ khoảng mười tuổi cùng xuống núi, quần áo dính sương sớm, chắc là đến đây lúc sáng sớm.

Hân Duyệt nhìn bóng dáng bọn họ nghi hoặc nói: “Nhưng hai mẹ con người nọ sao cũng đến đây?”

Tề Vân Đình cười nói: “Ta còn chưa nói xong đâu, sau khi nơi này đổi tên thành núi Hứa nguyện, rất nhiều người đến hứa nguyện, có cầu nhân duyên, cầu con cái, cầu bình an ...... Tóm lại, chỉ cần nàng có tâm nguyện đều có thể viết ra, nghe nói rất linh nghiệm đó. Vừa rồi vị phu nhân kia chắc là có lời muốn nói với vị trượng phu quá cố.”

“A, thì ra mọi người ai cũng có thể đến. Nhưng mà, những nữ tử như Thải Vân lại không có cơ hội đến nha.”

“Tiểu thư khuê các tất nhiên không thể tùy tiện xuất môn, có điều những nữ tử gia đình bình thường cũng không có nhiều ràng buộc như vậy.”

“Ta vẫn là tình nguyện muốn tự do, cũng không cầu phú quý.”

Tề Vân Đình bất đắc dĩ cười cười, ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng bay đến dòng suối nhỏ.

Khắp nơi hoa dại đua nhau khoe sắc, dưới bóng cây dày rộng, có thể nhìn thấy những bông hoa nắng nhảy múa.

Bọn họ chỉ là đi đến một cái núi nhỏ trước núi Hứa nguyện thôi, cũng không phải cao lắm, đi một chốc đã đến đỉnh núi.

Một tảng đá lớn cao đến vài trượng đứng sừng sững ở đó, Hân Duyệt ngửa đầu nheo mắt lại vì chói nắng mới có thể nhìn rõ chữ trên đó, “Nguyện người có tình trong thiên hạ rồi sẽ thành quyến thuộc”.

Nàng sợ hãi than, chạy đến gần, khó trách người xưa có thể xây được Trường Thành, tảng đá cao như vậy, lại không có thang máy, làm sao có thể khắc chữ lên được chứ?

Tề Vân Đình chỉ nói một câu đã giải khai nghi hoặc của nàng: “Đại lực kim cương chỉ.”

“Oa, trời ạ, thật sự có thứ võ công thần kỳ như vậy, vậy chàng cùng hắn so sánh thế nào?”

“Ta? Ta là người làm ăn, tập võ chỉ vì phòng thân, đều không phải là cao thủ chân chính, đại khái chỉ có một hai thành công lực của hắn thôi.”

“Một hai thành chàng đã lợi hại như vậy, còn hắn, oa...... Bội phục.” Hân Duyệt làm như có thật gật gật đầu.

“Được rồi,” Tề Vân Đình kéo nàng sang hướng bên kia, “Nhìn cây hứa nguyện đi.”

Trên cây anh đào trước một ngôi nhà tranh, treo thiệt nhiều túi gấm đỏ, đón gió nhẹ lay động, thật là đồ sộ.

Theo hắn đi vào gian nhà cỏ tranh, bên trong trống rỗng, cũng không có người. Có điều trên bàn lại bày văn phòng tứ bảo, một cái thùng giống như hòm quyên tiền, còn có một ít túi gấm đỏ.

Tề Vân Đình buông tay nàng ra, đi đến bên trái cái bàn, ý bảo nàng qua bên phải: “Xem ra là nam tả nữ hữu, ai viết của người nấy, xem chúng ta suy nghĩ có giống nhau không.”

“Có thể thông đồng không?” Hân Duyệt nghịch ngợm nháy mắt.

Hắn cúi đầu viết xuống một câu trên tờ giấy, cuộn lại nhét vào một cái túi gấm, Hân Duyệt bĩu môi, noi theo bộ dáng của hắn cũng viết một cái nhét vào túi gấm.

Tề Vân Đình bỏ một thỏi bạc vào “Hòm quyên tiền”, cùng Hân Duyệt đem túi gấm buộc vào cây hứa nguyện.

“Sao lại có giấy bút ở đây?” Nàng khoác cánh tay hắn.

“Nghe nói là người hầu của đôi vợ chồng kia chuẩn bị.”

“Tại sao không thể thông đồng vậy?”

“Vậy thì làm sao thí nghiệm thần giao cách cảm được.”

“Nguyện vọng của ta chắc chắn là giống của chàng.”

“Nàng khẳng định như vậy?”

“Đương nhiên, nguyện vọng có thể nói ra không?”

“Cứ nói với gốc cây sơn chi* này là được.” (*cây dành dành)

Hân Duyệt nhìn cây sơn chi bên cạnh, tiếp theo cùng hắn sóng vai đi đến phía trước.

“Vậy chàng nói nguyện vọng của chàng trước đi, bởi vì nguyện vọng của ta liên quan trực tiếp đến nguyện vọng của chàng.”

Tề Vân Đình nghi hoặc nhìn về phía nàng, lại nhìn thấy nàng cười ngây ngốc: “Bởi vì nguyện vọng của ta là: Hy vọng nguyện vọng của Tề Vân Đình sớm thành hiện thực. Ha ha ha, thế nào, cùng nguyện vọng của chàng trăm sông đổ về một biển* rồi chứ.” (*đường nào cũng về La Mã)

Hắn nhịn không được cũng cười, ôm ghì nàng vào lòng, đôi mắt mị hoặc soi tới đáy mắt nàng: “Nàng biết nguyện vọng của ta là gì không? Ta hy vọng chúng ta có thể mau chóng có một đứa con, như vậy, lúc ta không ở nhà có nó bên cạnh nàng.”

Một đóa mây đỏ bay lên hai má, Hân Duyệt cúi đầu tìm hang kiến.

“Nhìn ta, Duyệt Duyệt, nàng bằng lòng không, sinh một đứa con của chúng ta, cốt nhục của chúng ta, được không?”

Không thể tránh được ánh mắt nóng rực của hắn, Hân Duyệt đành phải đem mặt chôn trong lòng ngực hắn, nghe tiếng tim của hắn.

“Nàng không nói lời nào, chính là bằng lòng phải không?” Giọng nói mặc dù ôn nhu đã có vài tia thê lương.

Duyệt Duyệt trước kia chỉ nói là cùng hắn ở chung, mất hứng sẽ rời nhà trốn đi. Lần này tuy rằng hứa hẹn sẽ không rời đi, nhưng nàng cũng không có khát vọng có con giống như nữ nhân bình thường.

Hân Duyệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn, “Tình yêu của ta dành cho chàng, có lẽ không bằng một phần mười như của chàng đối với ta, chàng không cảm thấy thiệt thòi sao?”

Ánh mắt áy náy của nàng làm cho hắn không đành lòng: “Ta bằng lòng cả đời bị thua thiệt như vậy.”

Trong mắt dâng lên hơi nước, “Chọc người ta khóc rồi, chàng thật là xấu.”

Bàn tay nhỏ khẽ đánh vào lòng ngực hắn, hắn siết chặt khuỷu tay, ôm chặt nàng vào lòng.

Bọn họ lại đi tiếp, Hân Duyệt nói: “Chàng biết không, đây là một đoạn lời kịch kinh điển đó. Cô gái nói: “Nếu em thích anh chỉ bằng một phần mười anh thích em, như vậy, anh để ý không?”

Chàng trai nói: “Nếu em thích anh chỉ bằng một phần mười anh thích em, vậy anh đây sẽ bổ sung chín phần mười còn lại. Nếu em thích anh chỉ có một phần trăm cũng vậy, anh sẽ đem 99% còn lại bổ sung cho em!”

Tề Vân Đình kiên định cầm tay nàng: “Ta hứa.”

Hân Duyệt bất đắc dĩ bĩu môi xem thương, nhưng trong lòng cũng thật ngọt ngào.

Tề Vân Đình nhìn ý cười bên khóe môi nàng, tâm tình bị lây nhiễm, cả hai cùng nhau cười......

Bọn họ không có xuống núi, mà là tiến vào chỗ sâu trong rừng cây, Hân Duyệt đột nhiên nghe được thanh âm lạ, tựa hồ là tiếng khóc kêu.

Nàng theo tiếng vọng đi qua, thấy có một bụi cây đang run động, nàng nắm chặt tay Tề Vân Đình, lấy can đảm muốn lại gần xem là gì. Lại bị hắn ra hiệu im lặng, đi về một hướng khác.

“Chàng không dám nhìn?” Hắn tựa hồ không phải người nhát gan nha.

“Ta là không muốn phá hư chuyện tốt của người khác.” Hắn cười xấu xa.

“Cái gì?”

“Nàng cho là người có tình trong thiên hạ ai cũng giống chúng ta có thể đường hoàng cùng chung chăn gối sao?”

“Chàng đang nói đó là......” Hân Duyệt há miệng thành chữ O, đánh-dã-chiến trong truyền thuyết đó sao?

Hắn mê đắm nhìn chằm chằm xương quai xanh của nàng gật gật đầu.

“Trời ạ, âm thanh thật là khó nghe.”

“Có điều, âm thanh của Duyệt Duyệt thật là mất hồn đó.” Hắn cúi đầu thổi khí bên tai nàng.

“Lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, hòa hợp cùng thiên nhiên, có vẻ cũng không tệ đâu.” Nàng thành công đem đề tài chuyển dời đến chỗ người khác.

“Vậy chúng ta cũng thử xem.” Hắn thành công đem đề tài dời trở về.

“Không cần, bị người khác thấy thì xấu hổ chết mất.” Nàng có vẻ như muốn chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.