Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 63: Chương 63: Chân Tướng?




Hân Duyệt lắc lắc cổ tay muốn tránh thoát, nhưng lại bị hắn nắm rất chặt. Nàng quay đầu nhìn lại, đã không còn bóng dáng của vị nữ tử áo hồng kia nữa.

“Ta hỏi cô, nữ tử áo hồng vừa rồi tên là Tiểu Hồng?” Hân Duyệt liều mạng tránh thoát, quay lại hỏi nữ tử áo trắng.

“Người đang nói Tuệ Nhi tỷ tỷ sao? Chỗ chúng tôi chẳng ai tên Tiểu Hồng cả.”

Tề Vân Đình đến vịnh vai nàng: “Đừng nghi thần nghi quỷ, rõ ràng là nàng nhìn lầm rồi.”

Hân Duyệt bình tĩnh nhìn hắn, không chớp mắt.

Tề Vân Đình ho nhẹ một tiếng, quay mặt chỗ khác: “Ông chủ Ngô, đồ chúng tôi chọn chút nữa ông gọi người mang ra xe, sáng sớm mai chúng tôi sẽ lên đường trở về.”

“Gấp cái gì, thiếu nãi nãi lần đầu tiên đến đây, không bằng ngày mai hãy cùng tiện nội (vợ của tôi – xưng hô khiêm tốn) đến chùa Bạch Mã thắp hương đi.”

“Đa tạ ý tốt của ông chủ, xá muội (em gái – xưng hô khiêm tốn) ít ngày nữa sắp thành hôn, chúng tôi còn vội trở về lo liệu mọi việc.”

Hân Duyệt cười lạnh một tiếng, bước nhanh đi khỏi. Đã sớm dự định ở lại đây ba ngày, nay chỉ có một ngày liền đi vội như vậy, đáp án đã rõ còn không phải sao?

Tề Vân Đình xấu hổ cười cười, cáo từ rời đi.

Ông chủ Ngô trong lòng cười thầm, người ta nói Tề đại thiếu sủng ái thê tử, nay xem ra quả nhiên không giả.

“Nào nào, Duyệt Duyệt nếm thử này, thuý ngọc hàm xuân là món ăn đặc sản ở đây, chua chua ngọt ngọt, đúng loại nàng thích.” Tề Vân Đình cẩn thận gắp rau cho nàng.

Hân Duyệt ngồi trước bàn ngay cả chiếc đũa cũng không thèm động: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”

Bọn tiểu nhị ra vẻ ăn rất tập trung, trên thực tế đều để ý đến bên đây. Dọc theo đường đi, tiểu vợ chồng ân ân ái ái, vui vui vẻ vẻ, làm người ta hâm mộ muốn chết.

Hôm nay không biết lại làm sao, mặt thiếu nãi nãi lạnh băng, cơm cũng không chịu ăn. Đại thiếu gia cười rất bất đắc dĩ, cũng là bộ dáng không có khẩu vị.

“Duyệt Duyệt không phải thường nói, có thù oán với người, không có thù với cơm sao.”

“Hừ! Nam nhân đáng tin, heo mẹ cũng biết leo cây.” Hầm hừ cầm lấy đôi đũa, ăn, ăn no mới có sức tra án.

Tề Vân Đình bất đắc dĩ nhìn nàng, gắp một miếng sườn vào bát của nàng.

“Cộp.” Miếng sườn từ trong bát bay ra, nhảy trên mặt bàn rồi lăn đến trước mặt Vân Đình.

Hắn cũng không giận, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Bọn tiểu nhị không dám thở mạnh, cúi đầu liên tục và cơm vào miệng.

Trong lòng lại nghĩ đến, thì ra thiếu nãi nãi mới là chủ nhà, xem ra sau này phải biết đón hướng gió, không thể ôm lầm chân Phật.

Tiết trời tháng Tám, cuối thu khí sảng, ban đêm có chút lạnh.

Hân Duyệt mặt hướng vào trong, cố gắng tập trung suy nghĩ.

Ấm áp trong ngực áp lại đây, nàng theo bản năng dựa sát, ngược lại để hắn được nước lấn tới.

“Duyệt duyệt, tin tưởng ta, cho dù liều mạng ta cũng sẽ bảo hộ nàng chu toàn. Ta cam đoan nàng không có việc gì, tin tưởng ta được không.”

Ấm ức và cô đơn trong giọng nói làm nàng giật mình, nhưng lập tức trầm xuống.

“Chàng dám nói đó không phải Tiểu Hồng?”

“Phải thì sao không phải thì sao, sự việc kia đã qua đi, ta cam đoan về sau sẽ không xảy ra nữa.”

“Vậy là chàng thừa nhận, chàng đã sớm tìm được cô ta đúng không, nhưng vẫn gạt ta.” Vô cùng tức giận.

“Sao ta có thể lừa nàng?” Khe khẽ cúi đầu, giống như nàng dâu nhỏ bị ăn hiếp.

Nàng dứt khoát xoay người lại, nhìn vào mắt hắn: “Vân Đình, chàng nói cho ta biết, có phải chàng đã làm chuyện gì có lỗi với người ta? Hay là đã hứa hẹn gì với người ta mà không làm được, nên đuối lý mà tha cho cô ấy. Chàng nói ta biết sự thật, ta liền tha thứ cho chàng.”

Đại a đầu và thiếu gia trong lúc đó vẫn có khả năng làm thông phòng, cũng có thể thiếu gia không thích a đầu nhưng sai rượu loạn tính, xong việc thì chùi mép không nhận.

“Ta không có làm gì có lỗi với cô ta hết, sao có thể đuối lý.” Hắn kiên quyết phủ nhận.

Hân Duyệt không nói gì, yên lặng xoay người lại bị người ta ôm chặt vào lòng.

“Duyệt Duyệt, tin tưởng ta được không, đừng lạnh nhạt với ta như vậy, trong lòng ta...... Ai! Tấm lòng ta đối với nàng mà nàng còn không biết sao?”

Rõ ràng có việc gạt người ta không chịu nói, lại luôn mồm bảo người ta tin tưởng hắn, nếu thật sự tin hắn mới là đứa ngốc.

Nàng không giãy dụa, nhưng cũng không nói lời nào, trong lòng đã có chủ ý.

Trời tờ mờ sáng, Tề Vân Đình vươn vai, kinh ngạc thấy trong lòng trống rỗng.

Nháy mắt tỉnh táo, đột nhiên ngồi dậy. Sao ngủ say như chết vậy được? Ngay cả nàng rời đi cũng không biết.

Hân Duyệt sao lại không biết rõ thói quen của hắn, luôn ngủ rất nông, một chút gió thổi cỏ lay đã tỉnh rồi. Vì thế nàng cố ý mỗi một lúc lại cựa quậy, khiến hắn cơ hồ một đêm không ngủ. Bình minh là lúc hắn ngủ sâu nhất, lặng lẽ đứng dậy cũng sẽ không bị phát hiện.

“Trụ Tử ca hôm nay sẽ trở lại, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục các ngươi không cần đi, ngoan ngoãn chờ ca ca trở về. Nếu có người đến tìm ta, các ngươi phải nói là chưa từng gặp, không biết. Có nghe hay không?”

“Sao Tuệ tỷ tỷ phải đi? Sao người xấu lại muốn bắt tỷ, tỷ đi rồi, ca ca sẽ đau lòng lắm.” Một thằng nhóc chừng mười một mười hai tuổi kéo tay áo của nàng.

“Tuệ tỷ tỷ, đừng đi mà.” Một cô bé nhỏ hơn đang lau nước mắt.

Lúc nàng vừa mở cánh cửa gỗ ra, lập tức nhìn thấy một đôi mắt đang trừng mình, bỗng chốc run rẩy, không khỏi lui hai bước.

“Khá lắm Tuệ Nhi, ngươi mang tay nải là muốn đi đâu?”

Nàng cắn chặt môi dưới không lên tiếng.

“Ngươi là đồ xấu xa, nhất định là ngươi buộc Tuệ tỷ tỷ đi.” Hân Duyệt không kịp đề phòng bị thằng nhóc kia đẩy, lảo đảo vài bước suýt nữa té ngã.

“Tiểu Ngũ, không được.” Tiểu Hồng biết không thể trốn tránh, chỉ đành nói: “Đại thiếu nãi nãi, mời vào trong ngồi.”

Dỗ dành hai đứa tiểu quỷ kia đến một gian phòng khác ăn điểm tâm.

“Đại thiếu nãi nãi có việc gì xin mời nói?” Bộ dáng thấy chết không sờn lại làm người ta sinh ra vài phần thương tiếc.

“Ta biết là Vân Đình có lỗi với ngươi, ta muốn thay hắn bồi thường, nói đi, ngươi muốn cái gì?” Hân Duyệt lạnh lùng mở miệng, kỳ thật nàng càng muốn biết Tề

Vân Đình vì sao lại tha cho cô ta.

Tiểu Hồng sửng sốt, không hiểu nói: “Ta không rõ ý của thiếu nãi nãi là?”

“Ngươi không cần sợ, ta đã biết rồi, dù sao chúng ta đều là nữ nhân. Làm sai cũng là có nguyên nhân, ta nghĩ chúng ta nên thẳng thắng nói chuyện, mọi người đều an tâm.”

“Ta vẫn không hiểu ý của thiếu nãi nãi.” Tiểu Hồng càng thêm kinh ngạc.

“Nói như thế, ta với ngươi không oán không thù, vì sao lại muốn hại ta?”

Tiểu hồng nắm chặt góc áo, cắn cắn môi tựa hồ hạ quyết tâm. “Ta hầu hạ đại thiếu gia năm năm, vẫn luôn thích hắn, nhưng hắn trước sau không có vợ, lại không người dám gả. Vì thế ta mới có tư tưởng không an phận, muốn ngồi lên ghế chủ mẫu.”

“Cách hại người này là ai bày cho ngươi?”

“Trong Tề phủ có một nha đầu cũng cùng suy nghĩ như ta, nàng ngẫu nhiên nghe được biện pháp này, đã hại chết hai vị phu nhân trước, không đợi nàng tiếp cận đại thiếu gia, đã bị phu nhân bán cho một tên tiểu nhị, đến trông coi điền trang. Nàng không cam lòng, nên đem phương thuốc giao cho ta.”

“Nàng ta đâu?”

“Bốn năm trước sinh khó mà chết.”

Hân Duyệt cười lạnh một tiếng, hay cho câu chết không đối chứng.

“Sau khi ngươi chạy khỏi Tề phủ, Vân Đình hẳn đã sớm bắt được ngươi, nhưng vì sao hắn lại thả ngươi đi?” Ánh mắt Hân Duyệt lạnh thấu xương.

Tiểu Hồng dù sao cũng là nha đầu nhà giàu có, đầu óc nhanh nhạy. Khóe miệng dần dần hiện lên một tia cười lạnh: “Xem ra thiếu nãi nãi đại sáng sớm ra ngoài là gạt đại thiếu gia, khó trách ngươi vừa vào cửa lại nói cái gì muốn bồi thường, đáng tiếc nha......”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc đại thiếu gia thương ngươi như vậy, ngươi lại hoài nghi hắn.”

Hân Duyệt âm thầm hận chính mình, rõ ràng mình mới là người bị hại, lại bị người khác quở trách, thật vô dụng.

Nàng lại nói tiếp: “Ta cũng không biết trên lưng ngươi cõng bao nhiêu mạng người, ở Tề gia lại sống an ổn được qua vài năm.”

Tiểu Hồng cắn cắn môi, nghiêm mặt nói: “Trên lưng ta cũng không có cõng mạng người, ta chi hại một mình ngươi, nhưng cũng không lấy mạng của ngươi.”

“Đúng, là ta may mắn sống sót, còn những người kia chết thì sao?”

“Vị phu nhân thứ ba là bị hù chết, khi đó ta còn nhỏ, không có lá gan lớn như vậy.

Tối hôm đó mưa to gió lớn, sấm chớp ầm ầm, trong lòng ta cũng sợ hãi nên cho lượng thuốc rất ít. Vị phu nhân kia rất sợ quỷ thần, luôn nghĩ trong phòng có oan hồn, cho nên cô ta chết là bởi nghi thần nghi quỷ.”

“Hừ! Cho dù ngươi không lấy mạng người, dù sao cũng đã làm chuyện xấu, nói vậy cũng sẽ cả đời bất an, cho dù Tề Vân Đình thiên vị ngươi, ngươi cũng sẽ chẳng thể an nhàn mà sống.”

Tiểu Hồng yên lặng cúi đầu, mỗi khi nàng đối diện với ánh mắt hồn nhiên của Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.

“Ta cũng không có thiên vị nàng ta, tuy nàng ta có tội, nhưng cũng có công. Niệm tình nàng ta cứu cha một lần, ta mới chừa cho nàng đường sống.” Tề Vân Đình đẩy cửa tiến vào, mi tâm nhíu chặt.

Tiểu Hồng kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin nhìn đại thiếu gia.

Hân Duyệt không ngạc nhiên vì hắn xuất hiện, thậm chí hơi trễ hơn so với nàng dự đoán.

“Người của ta đã sớm bắt lấy nàng ta, có điều sau khi hỏi rõ chân tướng, ta niệm tình nàng ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, lại từng cứu cha lúc bị bệnh nặng. Vì thế, quyết định cho nàng ta một con đường sống. Dù sao nàng ta rời khỏi Tề phủ cũng sẽ không tổn thương nàng nữa, ta sợ nàng không nghe, mới không nói cho nàng biết sự thật.”

“Ta là là người không thông tình đạt lý như vậy sao?” Hân Duyệt vẻ mặt mất hứng.

Hắn mỉm cười: “Duyệt Duyệt của ta tất nhiên rất tốt, ta không nói vì sợ nàng không vui.”

Trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, Hân Duyệt không biết nên tin hay không tin lời bọn họ nói.

Cửa bị một tiếng ầm xô mở, xông tới là một người trẻ tuổi mặc áo vải thô. Đi theo phía sau là hai tên nhóc đang trợn trừng mắt, khó trách hai tên tiểu quỷ kia quan tâm tỷ tỷ vậy mà không chịu tới, thì ra là đi gọi người tới giúp.

Người trẻ tuổi nhốt hai đứa trẻ ngoài cửa, nhìn lướt qua hai người xa lạ, lại nhìn Tiểu Hồng đang cúi thấp đầu, liền hiểu được người tới là ai.

Hắn cắn chặt răng, ánh mắt kiên định nhìn về phía Tề Vân Đình: “Vị này có lẽ chính là Tề đại thiếu gia, lỗi của Tuệ Nhi ta nguyện thay nàng gánh vác, ngươi muốn đánh muốn phạt cứ tính trên người ta thôi.”

“Không, Trụ Tử ca, sự việc không liên quan đến huynh, huynh còn đệ đệ muội muội phải chăm sóc, không cần phải chịu tội thay ta.” Tiểu Hồng lo lắng nói.

“Nàng đã đồng ý để ta chăm sóc nàng cả đời, nay lại đổi ý hay sao?” Người trẻ tuổi cũng nóng nảy.

“Nếu các ngươi có thể đem sự tình nói rõ ràng, có lẽ ta sẽ không truy cứu nữa.” Hân Duyệt vẫn còn đang mơ hồ không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.