Hân Duyệt tiến lên từng bước, che trước người Tề Vân Đình.“Sở Nhất Nặc, ngươi nói rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Cư nhiên, lại, là, phụ nữ có chồng.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, không
biết những lời này là trả lời Hân Duyệt hay là nói cho chính mình nghe.
“Tránh ra.” Tề Vân Đình đẩy Hân Duyệt ra, đương nhiên hắn không hài lòng việc bị che chở sau lưng nữ nhân.
Nhìn hai mắt đỏ ngầu của hắn, Hân Duyệt mới nhớ tới mối hận đoạt vợ xưa nay
vẫn sánh ngang với thù giết cha, gọi là không đội trời chung.
Hai người từ từ tới gần, đều là bộ dạng lửa hận ngút trời, hận không thể xông lên mà chém giết nhau.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.” Dùng hết sức bình sinh xông lên ôm lấy thắt
lưng Tề Vân Đình. Điên rồi, đúng là điên rồi, chàng không biết chàng
không phải đối thủ của hắn sao.
Hắn cúi đầu tức giận trừng mắt nhìn nàng: Không cần nàng lo.
“Sở Nhất Nặc, ngươi đây không phải hại ta sao, uổng công ta xem ngươi là bằng hữu, sao ngươi lại đến phá hoại gia đình ta.”
Sở Nhất Nặc khóe miệng vô lực run rẩy, lộ ra tín hiệu nguy hiểm.
Hân Duyệt cảm giác thân mình nhẹ nhàng bay đến phía sau, hắn nhìn thẳng ánh mắt Sở Nhất Nặc.
Trong không khí tràn ngập mùi chết chóc, Vân Hải cảm giác không khí không đúng, lặng lẽ tới gần cửa sổ.
Nhìn bên này, nhìn bên kia, meo meo, ta nên làm cái chi bây giờ?
Hân Duyệt đành phải từ phía sau ôm chặt lấy Tề Vân Đình, uy hiếp: “Chàng lại bỏ ra ta, ta cũng chỉ còn cách ngăn cản hắn.”
Cũng dùng cách này ngăn cản sao?
Tề Vân Đình dừng bước, đứng thẳng thân người.
Ha ha, có tác dụng. “Hắn không nói, vậy để ta nói, ta cùng hắn chỉ gặp
nhau có hai lần, tổng cộng cũng chưa nói được mấy câu. Ta cũng không nói tên của mình, không biết sao hắn lại hiểu lầm, cho rằng ta là Thải
Vân.”
Tề Vân Đình quay đầu hung hăng liếc mắt trừng nàng: “Chỉ
gặp nhau hai lần, hai lần còn ít sao? Tổng cộng cũng chưa nói mấy câu,
vậy là nàng chưa nói đủ có phải hay không, vậy nàng nói đi, nói trước
mặt ta này.”
Mẹ nó......
“Ta không phải cố ý gạt của
chàng, là vì...... Không phải chỉ là việc nhỏ thôi sao, ta với hắn cũng
chẳng có gì.” Nàng tội nghiệp nói.
“Người ta đã đến cầu hôn, nàng còn muốn thế nào?” Hắn gầm nhẹ.
“Ta...... Ta cũng không biết đây là chuyện gì mà, chẳng lẽ ta cứ để mặc hay sao?”
“Nàng…… tự nàng gây ra.”
“Vân Đình, ta cam đoan, ta chỉ yêu một mình chàng, chưa từng có suy nghĩ
khác. Ta là vô tội, không tin chàng cứ hỏi Sở Nhất Nặc.”
Ôi chao? Người đâu?
Gắt gao ôm hắn, sợ hắn bị thương; Liều mạng giải thích, sợ hắn hiểu lầm;
Hừ! Ta còn phải ở lại xem hay sao? Sở Nhất Nặc lướt bay trên không, cáu
giận vuốt ve một con chim nhỏ.
Tề Vân Đình nổi giận đùng đùng đi đến thư phòng, Hân Duyệt ở phía sau vén vạt áo bị hắn tha đi.
Trên đường gặp phải hạ nhân, đây là có chuyện gì?
Tuy nói đại thiếu gia và thiếu nãi nãi có không ít chuyện thú vị, có điều chuyện hôm nay lần đầu mới thấy.
Mặt đại thiếu gia cũng tái đi, trên trán gân xanh nổi lên, cặp mắt đỏ rực
kia thật đúng là vạn lục tùng trung nhất điểm hồng mà (*một điểm đỏ giữa vạn lá xanh), làm cho khuôn mặt trở nên lãnh diễm vô cùng.
Thiếu nãi nãi chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vân Hải đại khái hiểu ra chân tướng, loại chuyện này, không thể khuyên can
gì được. Trước kia cưng chìu như vậy, lần này đúng là đã nhổ lông trên
đầu đại ca, ha ha, có trò hay để xem.
“Rầm” Cái bàn mạnh run lên, ánh mắt ăn thịt người của Tề Vân Đình đảo qua:
“Lần đầu tiên?”
Cái gì? Lần đầu tiên? Hôn môi? Lên giường?
“Lần đầu tiên không phải ở Dương Châu sao, ngày đó hai ta......” Ánh mắt phẫn hận trừng tới.
“A, chàng nói hôn môi sao, lần đầu tiên hình như là ở suối nước nóng ở Tế
Nam, à không, ở Đức châu cũng có, a, không đúng, là ở trên lưng ngựa,
không được trách ta, là chàng chủ động mà.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của nàng, Tề Vân Đình hận không thể cho nàng một cái tát. “Lần đầu tiên gặp mặt hắn.”
“A, chàng đang nói hắn à. Là lúc chàng ra ngoài, ta rất nhớ chàng, tâm
trạng cũng không tốt, sau đó lúc đến miếu dâng hương, một mình ra ngoài
đi dạo, đúng dịp gặp được hắn, cùng nói mấy câu mà thôi.”
“Nói cái gì, một chữ cũng không cho thiếu.”
Hân Duyệt bất đắc dĩ thở dài, đem đối thoại của mình và Sở Nhất Nặc đêm đó thành thật kể lại.
Tức giận của Tề Vân Đình ổn định một chút, “Lần thứ hai.”
Nàng đành phải một năm một mười kể rõ chuyện ở Nhất Nặc sơn trang.
Hân Duyệt không hiểu nhìn mặt hắn từ tái nhợt biến thành xanh lét, “Ta bảo đảm không nói dối. ”
“Còn đánh đàn ca hát, nàng cũng chưa từng hát cho ta nghe bài nào đâu. Tề
Hưng,” Hắn hướng ngoài cửa rống to: “Đem đồ dùng sinh hoạt của ta dọn
lại đây, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở thư phòng.”
“Tề Hưng, ngươi dám đi ta đánh gãy chân của ngươi.”
“Còn không mau đi, không cần đầu nữa phải không.”
Hạ nhân khó làm mà, Tề Hưng sờ sờ đầu, giống như thứ này so với chân quan
trọng hơn một chút. Xem ra trận này tự nhiên náo loạn lên, lại đòi ở
riêng rồi.
Tề Hưng đến Noãn Ngọc đinh dạo qua một vòng, không rõ
đại thiếu gia nói đồ dùng sinh hoạt là thứ gì. Trước kia đại thiếu gia
vẫn ngủ ở thư phòng, cái gì cũng không thiếu mà. Cuối cùng đành phải lấy tượng trưng vài bộ quần áo.
“Ta cùng hắn thật sự cái gì cũng không có, chàng không tin ta sao?” Hân Duyệt thật sự rất uất ức.
Tề Vân Đình lạnh lùng nhìn nàng một cái, phiền não đẩy nàng ra khỏi cửa.
Hân Duyệt ngây người nhìn cửa thư phòng đóng chặt, yên lặng xoay người đi khỏi.
Nàng viết một phần nhật ký chiến tranh lạnh, đó là sau khi Tề Vân Đình ra
ngoài, một mình nàng nhàm chán nên tập viết chữ bằng bút lông. Trong
nhật ký kể lại tình hình chiến đấu cam go lúc này, về sau Tề Vân Đình
thấy được, đưa ra đánh giá là: Ăn no rỗi việc.
Chiến tranh lạnh [ ngày đầu tiên ]
Buổi tối, ta trằn trọc khó ngủ. Không quen ở thư phòng, chàng ngủ được sao,
có nhớ ta hay không. Trước kia cãi nhau, không phải chỉ một canh giờ là
chàng chủ động cầu hòa, lần này, ta biết chàng thật sự tức giận. Nhưng
mà, ta cũng là khổ không nói nổi mà, Sở Nhất Nặc kia ta đối với hắn
chẳng có chút ý tưởng nào, ai biết hắn bị thần kinh gì tự dưng đến cầu
hôn.
Ta cứ chờ là được, nhất định chàng cũng không ngủ được, nói
không chừng lập tức tới tìm ta. Đến lúc đó, ta sẽ từ từ làm khó chàng,
vậy mà lại dám đuổi ta ra ngoài.
Chiến tranh lạnh [ ngày hôm sau ]
Hôm nay là chiến tranh lạnh thiệt rồi, cả ngày không gặp mặt. Tối hôm qua,
ta một đêm không ngủ, chàng cũng không tới. Hôm nay, tuy rằng ta rất
muốn đi tìm chàng, nhưng ta không thể. Kiên trì, kiên trì nhất định
thắng lợi.
Ta cũng không tin Tề Vân Đình chàng có thể chịu đựng được.
Chiến tranh lạnh [ ngày thứ ba ]
Ngày ăn không ngon ngủ không yên thiệt con mẹ nó không phải dành cho người mà.
Ta hỏi Tiểu Nghiên: “Ngươi nói ta nên đi tìm chàng sao?”
Kỳ thật ta biết nàng đã sớm hận không thể lôi ta tiến lên, quả nhiên nàng
nói: “Thiếu nãi nãi, trước kia đều là đại thiếu gia dỗ dành người, lần
này xem ra ngài rất tức giận, người đến dỗ dành ngài đi.”
Tuy
rằng nàng cũng không biết nguyên nhân chúng ta chiến tranh lạnh, nhưng
nàng lại nhất quyết cho là ta sai. Vì thế ta mắng nàng, trước kia có
phải đối xử quá tốt với nàng hay không. Nàng ta lại khóc, kiên định biểu đạt quan điểm của mình, cuối cùng lại nói mình vì nghĩa diệt thân.
Kỳ thật ta biết nàng cũng sốt ruột, cũng là lo lắng cho ta, về phương diện khác là vì Tề Hưng, tiểu nha đầu này tâm sự gì cũng viết trên mặt, ai
lại không nhìn ra.
Tề Vân Đình hai ngày nay nhìn ai cũng không
thuận mắt, từ chưởng quầy cho đến tiểu nhị trong các cửa hàng đều lo
lắng đề phòng, bởi vì đại thiếu gia hai ngày nay cực kỳ khó chịu, trời
chưa sáng đã đi thị sát, kỳ thật nói đúng hơn là vạch lá tìm sâu.
Trong Tề phủ lại càng không cần nói, bọn hạ nhân hận không thể đi đường vòng. Khổ nhất chính là Tề Hưng, dựa vào tình nghĩa giữa hắn và Tề Vân Đình,
vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
Chuyện Sở Nhất Nặc cầu hôn lại có
người truyền miệng, hắn muốn tìm một cô gái tên là Thải Vân, kết quả tìm lầm, Tề Thải Vân không phải người hắn muốn tìm, vì thế hắn đi rồi, đi
đến nơi khác tìm người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mệt chết ta