Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 43: Chương 43: Chương 43: Ta không tịch mịch




"Đại tẩu, tẩu vỗ bàn trừng mắt thế này, làm sao vậy?" Vân Hải, Vân Tĩnh, một trái một phải đến bên người Hân Duyệt.

"Ta vừa mới ra một quyết định, ta đã chịu quá đủ cuộc sống trong thâm trạch đại viện rồi, bên ngoài trời đất bao la, ta muốn bước chân vào giang hồ."

Mọi người hóa đá......

"Từ sau khi đại ca ra ngoài, đại tẩu rất tịch mịch phải không?" Vân Hải lấy lại tinh thần hỏi thăm.

"Ta không tịch mịch, bởi vì có tịch mịch bầu bạn cùng ta." Hân Duyệt cười, bộ dạng vân đạm phong khinh.

"Ha ha!" Vân Hải gượng cười hai tiếng, không biết nói gì, lui về một bên.

Vân Tĩnh rối rắm nhíu mi: "Đại tẩu, tẩu nói muốn rời Tề phủ? Tẩu...... Làm sao lại có ý định này?"

"Có ý định này thì rất kì quái sao, có lẽ vậy, từ nhỏ muội đã sống ở đây, tất nhiên quen thuộc, nhưng ta thì không quen đâu."

Tiểu Nghiên rót trà cho Tam thiếu gia và Đại tiểu thư, nhưng chắc bọn họ cũng không muốn uống.

Khó trách đại ca lúc gần đi tự mình đến dặn bảo chúng ta quan tâm đại tẩu nhiều hơn, bộ dáng một trăm hai mươi phần trăm lo lắng, thì ra vị đại tẩu này của bọn họ không giống người bình thường mà.—Vân Hải lầm rầm trong miệng.

" Đại tẩu, tự ý rời nhà chồng là vi phạm phụ đức nghiêm trọng, phạm thất xuất, sẽ bị hưu đó." Vân Tĩnh rất bội phục trí tưởng tượng của đại tẩu.

"Hưu thì hưu đi, dù sao mọi người đi rồi, còn muốn danh phận làm gì?"

"Việc này......"

Thấu hiểu nhau gặp khó khăn nghiêm trọng.

Vân Tĩnh sau khi bình tĩnh phân tích, thông minh nghĩ đến một chuyện: Lúc đại ca ở nhà, đại tẩu chưa bao giờ nói những lời này, xem ra, còn phải mang đại ca ra mới được.

"Đại tẩu, tẩu có nghĩ tới nếu đại ca trở về không nhìn thấy tẩu, huynh ấy sẽ thế nào không?"

Ánh mắt quyết tuyệt của Hân Duyệt nháy mắt tan rã, hình ảnh Tề Vân Đình ân cần dặn dò hiện lên trong đầu, "Đúng rồi, chàng nói ta phải ngoan ngoãn chờ chàng trở về, nhưng mà......"

Vô lực cúi đầu, nhìn chằm chằm ly trà sứ thanh hoa.

Vân Tĩnh là đứa trẻ thông minh: "Đúng vậy đại tẩu, đại ca đối với tẩu tốt như vậy, nếu tẩu không từ mà biệt, huynh ấy nhất định đau lòng lắm."

"Ai ya......" Hân Duyệt buồn bực ghé vào trên bàn, "Ta nên làm sao bây giờ, bằng không ta đến núi trà tìm chàng, nói cáo biệt với chàng."

Vân Hải cười khổ: "Đại ca sẽ đi rất nhiều nơi, tẩu đi đâu mà tìm, còn không bằng ở nhà chờ."

"Nếu không, ta để lại thư cho chàng?" Hân Duyệt thử nhìn về phía hai người bọn họ.

Hai người liếc nhìn nhau, xem ra dùng lời nói khuyên không được, đành phải uy hiếp dụ dỗ.

"Thì ra đại ca trong lòng tẩu chỉ có phân lượng bằng một lá thư, vậy không cần nói gì cả, tẩu đi đi, cứ để huynh ấy đau lòng đi."

"Ai, được rồi ta sẽ chờ chàng trở về, rồi mới nói cáo từ với chàng."

Vân Tĩnh thở phào một hơi, đại tẩu cuối cùng cũng đồng ý chờ đại ca trở về, nếu không, biết ăn nói thế nào.

Hai người trò chuyện chốc lát, cáo từ rời khỏi.

Hân Duyệt lôi túi tiền lúc trước thêu được một nửa, chuẩn bị tiếp tục làm. Tốt xấu cũng tính một hồi ở Giang Nam, học nghề thêu thùa cũng không tệ.

Ngoài cửa Noãn Ngọc đinh, Vân Hải xuất ra khí thế Tam thiếu gia. "Má Ngô, bà là tổng quản trong viện của đại ca, có mấy câu ta muốn nói với bà. Đại tẩu có vẻ muốn ra ngoài đi tìm đại ca, có điều núi cao sông rộng, tẩu ấy quá ngây thơ rồi. Nếu đại ca trở về, không nhìn thấy người, bà cứ tự ngẫm lại hậu quả đi."

"Dạ, tiểu nhân hiểu được, nhất định không để thiếu nãi nãi ra khỏi tầm mắt."

Vì thế, vận mệnh cấm cung liền hình thành.

Đảo mắt mười ngày trôi qua, Hân Duyệt vốn là cô gái thông minh, bây giờ lại một lòng học thêu, tự nhiên kĩ nghệ tăng cao, thêu uyên ương cũng không biến thành vịt nữa. Vân Hải và Vân Tĩnh thỉnh thoảng ghé qua, thấy đại tẩu an tâm học nữ hồng, cũng yên tâm. Nhưng không biết, ý tưởng của Hân Duyệt là, ruộng lúa bề bề không bằng một nghề trong tay, học thêm một nghề, tương lai cũng có thể làm kế mưu sinh.

Có việc làm, thời gian qua cũng mau, chẳng còn nhàm chán.

Có điều, nàng vẫn mỗi ngày bấm đầu ngón tay tính: Còn bao nhiêu ngày chàng sẽ trở lại.

Mười lăm tháng sáu, là lễ cầu phúc ở Kiến Nguyên tự.

Cử người đi trước dâng hương, kì cầu bình an, khỏe mạnh, phú quý.

Cổng lớn hoành vĩ, lên trăm cấp bậc thang, cứ đi từng bậc, Hân Duyệt nhìn trộm nhìn về phía Thu Sương. Thân mình của nàng tròn trịa hơn lúc trước, chắc là được bồi bổ thêm. Mấy ngày nay, vợ chồng bọn họ bị Nhị di nương cấm túc, đóng cửa tạo người, cũng đủ vất vả rồi.

Sau khi dâng hương theo thứ tự, Tề phu nhân mang theo Hân Duyệt và Vân Tĩnh đi vào thính đường của trụ trì Giác Viễn đại sư.

Tề phu nhân rút ra một cây sâm, Giác Viễn xem xong liên tục lắc đầu, "Không ổn rồi."

Tề phu nhân nói: "A? Chỉ giáo cho?"

"A di đà phật, ở đây có điềm hung, chỉ sợ trong Tề gia sẽ có người thương vong."

Sắc mặt Tề phu nhân đại biến: "Đại sư, có phương pháp phá giải không?"

"Phương pháp phá giải ư, Tề phu nhân có thể thỉnh một pho tượng Phật Di Lặc về nhà, mỗi ngày ba ném hương, khi đến mười lăm tháng sau lại thỉnh pháp giá phản hồi. Đảm bảo bình an, cả nhà hòa thuận." Lão hòa thượng kia lần tràng hạt, bộ dáng siêu phàm thoát tục.

Hân Duyệt tiến đến bên tai Vân Tĩnh nhỏ giọng nói: "Tượng Phật kia thỉnh thế nào?"

"Đưa hai trăm lượng bố thí, trước kia cũng thỉnh rồi."

Hân Duyệt mím môi, không có ý nói chuyện, khinh thường nhìn lướt qua vị hòa thượng kia. Loại gạt người này cũng lừa được ta sao.

"Như thế nào, vị nữ thí chủ này không tin lời lão nạp nói?"

Hừ, ta ngại xỏ xiêng lão, lão còn chủ động đưa tới cửa.

"Cũng không phải không tin, nhưng đại sư nói khó hiểu, cho nên......"

Hân Duyệt có vẻ mặt không thành kính, Tề phu nhân vừa thấy sắc mặt lại càng tối sầm.

"Adi đà phật, trên đây chỉ rõ, phương vị ở nam, ngũ hành ở thủy, người này không ở Tề gia, giờ phút này hẳn là ở bên ngoài, có thể đi đường thủy." Lão hòa thượng nói rất nhẹ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hân Duyệt.

Ra ngoài, đường thủy, phương nam...... Kia không phải là Tề Vân Đình sao, chàng có nguy hiểm?

Hân Duyệt sắc mặt đại biến, hoảng sợ nhìn về phía Tề phu nhân.

Tề phu nhân hiếm khi hỏi ý kiến Hân Duyệt: "Ý của cô là, không cần thỉnh Phật?"

"Việc này có lẽ có thể tin." Hân Duyệt cúi đầu.

"Thật hiếm khi, Tề gia còn có một người cô quan tâm." Lời nói lạnh lùng cứa qua màng nhĩ Hân Duyệt, có lẽ vậy, mình cũng không quan tâm tới người nhà họ Tề. Chỉ cảm thấy Lão hòa thượng kia đang gạt tiền người khác, rất khinh thường cách nói mê tính, nhưng lúc ý thức được Tề Vân Đình có thể có nguy hiểm, nàng không biết vì sao lại khuất phục.

Có lẽ kẻ có tiền muốn phá tài miễn tai, cũng không phải hoàn toàn tin tưởng lời hòa thượng nói, mà là những thứ này tin thì có, không tin thì không.

Trong chùa không lưu nữ quyến, nhưng Kiền Nguyên tự cách thành rất xa, không thể trong ngày trở về được, vì thế có vị thương gia dựng khách điếm trên núi, nơi này hương khói cường thịnh, khách điếm làm ăn tự nhiên cũng không tệ.

Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy bản hiệu, không khỏi câm nín. Bốn chữ to: "Khách điếm Tề gia."

Hay thật, lại không cần tiêu tiền.

Đêm lạnh như nước, trăng sáng mông lung, gió thổi lá rụng khắp mặt đất.

Hân Duyệt một mình dạo bước trên con đường nhỏ dọc vào rừng, âm thầm cân nhắc lời nói của hòa thượng kia. Tề phu nhân lão tất nhiên quen, Vân Tĩnh cũng đã gặp qua, chắc chắn lão có thể đoán được mình là thiếu nãi nãi vừa mới vào cửa. Chuyện Tề Vân Đình ra ngoài làm việc ở Uyển Châu cũng không phải là bí mật gì, lão cũng có thể nghe nói, xem ra, lão bắt lấy tâm lý người khác, cố ý dời mục tiêu về phía Tề Vân Đình.

Nghĩ như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn, dù sao cũng phải thỉnh Phật, lão không phải nói có thể gặp dữ hóa lành, ngộ nan thành an sao, vậy không cần lo lắng.

Hân Duyệt nhìn bốn phía, mới phát hiện mình đã đi rất xa.

Một mảnh rừng cây nhỏ ở phía sau, trước mắt là một mảnh trắng mờ, có dòng suối chảy qua, bóng cây che phủ, ánh trăng bạc lấp lánh.

Trời tháng sáu oi bức, dòng nước mát lành thấm vào tận gan ruột làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Thiên nhiên tuyệt đẹp!

Hân Duyệt giang hai tay, há miệng hô hấp không khí trong lành.

Tiếng tiêu lọt vào tai, như khóc như tố, như si như túy, không linh như thế, triền miên như thế, bi thích như thế......

Trên gốc cây cổ thụ, một người áo trắng phiêu diêu đứng đó, toàn bộ tinh thần chăm chú thổi tiêu.

Cảnh tượng như thơ như họa, tiếng tiêu như khóc như tố, này cảnh tượng giống như đã từng quen biết......

Là hắn......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.