Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 84: Chương 84: Gian nan dựng nghiệp




Buổi tối Lăng Nhi trở về, sắc mặt không tốt lắm.

“Tỷ tỷ, hôm nay có vài vị khách nam đến mua đồ, gặp người bán chúng ta đều là tiểu cô nương, lại buông lời khinh rẻ, như thế làm cho chúng ta xấu hổ và giận dữ không nói, trong tiệm cũng có vẻ không được tự nhiên, các vị tiểu thư xoay người bước đi, ta cũng không tiện phát tác.”

Hân Duyệt cười thầm, tính tình nóng nảy của Lăng Nhi vì việc buôn bán mà trở nên dễ dàng tha thứ như vậy đúng là không dễ dàng, lại nói: “Như vậy đi, dù sao chúng ta chủ yếu cũng buôn bán cho nữ nhân, ở trước cửa cứ treo một tấm biển ‘Khách nam dừng bước’, các nữ nhân có thể vào trong từ từ chọn hàng. Ngoài cửa thì bày cái sạp, để cho hai người lớn tuổi bán ở ngoài.”

“Ừ, ý kiến này hay, ta cũng lười phải giao tiếp với đám nam nhân này.” Lăng Nhi ngọt ngào nở nụ cười.

Ngày thứ hai trở về mặt lại đen thui, thì ra một tấm biển thì ngăn được chính nhân quân tử, lại ngăn không được du côn lưu manh. Nơi có nữ tử tụ tập ngoài thanh lâu cũng chỉ có ở đây, gặp một đám thiếu nữ yếu đuối, thì lại có một đám du côn đến gây sự.

“Muội không đến nha môn trình báo sao?” Hân Duyệt cảm thấy trước cửa huyện nha hẳn phải không có người gây chuyện chứ.

“Khỏi nhắc tới nha môn, căn bản chính là quan cướp một nhà, có ai lại chịu làm việc cho những nhân vật nhỏ như chúng ta.” Lăng nhi căm giận bất bình,“Thật giận ta không có võ công, bằng không......”

Vốn nghĩ có thể lấy nhà quan làm núi dựa, nay xem ra chính mình phải tự nghĩ cách rồi.

Hân Duyệt nghiền ngẫm suy nghĩ, bỗng nhiên đầu óc lóe sáng: “Ta nghe nói Vân Hải từng dạy dỗ đám tiểu tặc trên đường, hai người các ngươi ngày nào cũng gây sự với nhau, không bằng dùng phép khích tướng để đệ ấy giúp dẹp dọn chuyện này.”

“Được, mỗi ngày hắn chọc giận ta, lần này ta không báo thù là không được.” Lăng Nhi nắm chặt tay, con ngươi đảo vòng nghĩ biện pháp.

Lần này nhìn sắc mặt Lăng Nhi trở về Hân Duyệt cũng biết chuyện đã xong, quả nhiên nàng vui rạo rực mở miệng: “Đám côn đồ bị đánh tè ra quần, nói không dám đến nữa. Tam thiếu gia này cái gì cũng không được chỉ có võ công là không tồi!”

“Sao hả, muội bắt đầu tán thưởng Vân Hải?”

“Phi! Giang Lăng ta cuộc đời hận nhất chính là đám công tử hào hoa, sao có thể tán thưởng hắn? Về sau có cơ hội xem ta dạy dỗ hắn thế nào.” Lăng Nhi hất cằm kiêu ngạo.

“Sao muội lại lừa được đệ ấy?” Hân Duyệt rất ngạc nhiên.

“Ha ha! Ta nói: Ngươi thấy ta không vừa mắt cũng chẳng sao, chỉ là không nên tìm đám du côn lưu manh đến gây sự, ta trước kia chỉ cho ngươi là phường công tử hào hoa trói gà không chặt, nay xem ra đúng là ti bỉ xấu xa, cùng đám tiểu tặc đầu đường không có gì khác nhau. Hắn quả nhiên tức giận, biện giải nói mình chưa bao giờ giao du với đám người này, vì chứng minh trong sạch, nên đã đi dọn dẹp đám người đó.” Lăng Nhi cười đến cười run rẩy hết cả người.

Hân Duyệt vừa muốn nói gì đó, thì thấy má Ngô mở cửa, Vân Hải đi nhanh tiến vào. Hắn ngồi vào bàn nhặt một hạt đậu phộng ném vào miệng: “Đại tẩu, đệ đến tranh công.”

“À? Đệ có công gì?” Biết rõ còn cố hỏi.

“Nha đầu kia không báo lại với tẩu sao?” Vân Hải dùng khóe mắt liếc về phía Lăng Nhi.

“Ừ, nghe nói đệ bắt đám thủ hạ bỏ chạy.”

“Cái gì thủ hạ, đại tẩu, tẩu đừng cố ý vu oan đệ được không. Đệ làm chuyện tốt, các người một chút cảm kích cũngkhông có, vậy đệ gọi đám du côn đó về gây sự cho coi.”

“Đệ xem, đệ muốn bọn họ đi thì đi, muốn bọn họ trở lại thì trở lại, còn nói không phải thủ hạ của đệ sao.” Hân Duyệt đưa hai tay làm ra vẻ bất đắc dĩ.

Vân Hải trừng lớn mắt, hạt đậu phộng vừa bỏ vào miệng lọt vào yết hầu, bị nghẹn ho khù khụ.

Lăng Nhi ở một bên cười ra nước mắt, Tiểu Nghiên vụng trộm che miệng thầm nghĩ đây là lần đầu tiên thấy tam thiếu gia bị sặc.

Tề Vân Đình vào cửa vừa vặn nhìn thấy toàn trường hỗn loạn, vẻ mặt nghi hoặc.

Hân Duyệt thướt tha đứng lên, lắc lắc thân hình đẫy đà ngọt ngào tới gần hắn: “Chàng đã về rồi.”

“Ừ.” Ôm lấy vai Hân Duyệt dìu nàng ngồi xuống, mình thì ngồi ở bên cạnh, Tiểu Nghiên rót trà cho đại thiếu gia và tam thiếu gia.

Vân Hải uống miếng nước miễn cưỡng nuốt được hạt đậu, tinh mắt nhìn thấy đại ca mang về một hộp điểm tâm. “Đại ca thực bất công, cứ mang đồ ăn ngon cho đại tẩu, cũng không cho đệ một phần.”

Tề Vân Đình mở hộp ra, cầm một khối bánh nhân hạt thông cho Hân Duyệt: “Đây là món mới ở Giang ký, nàng nếm thử đi.”

Vân Hải không khách sao cầm lên một cái, hắn đánh nửa ngày rồi còn chưa có ăn cơm.

Lăng Nhi một lòng vì Hân Duyệt suy nghĩ, sợ nàng bị mệt: “Tỷ tỷ trước giờ không câu nệ lễ tiết, thân mình không tiện, sao lại đứng dậy nghênh đón hắn.”

Vân Hải khinh thường: “Người ta gọi cái này là ân ái ngươi hiểu hay không? Ngươi không có người thương không có người quản tự nhiên sẽ không hiểu được.”

Nhìn bộ dạng ‘Ta thương hại ngươi’ của hắn, Lăng Nhi trợn mắt: “Chính mình còn chưa được ăn cháo, thì đừng cười người ta uống nước lạnh.”

Vân Hải không để ý tới nàng, xoay người nhìn về phía Hân Duyệt: “Đại tẩu, đừng tưởng rằng chuyện các người làm đệ không biết, tẩu nghĩ rằng đệ ngốc như vậy bị lợi dụng còn không biết sao? Là Tề Vân Hải đệ có lòng hiệp nghĩa, mới trừ bạo an dân, thấy việc nghĩa hăng hái làm, nói thế nào cũng nên tỏ một chút lòng biết ơn chứ.” Lại cầm một khối bánh bỏ vào miệng.

Hân Duyệt chậm rãi uống ngụm trà: “Cảm ơn đệ, cho đệ tiền đệ cũng đâu có thiếu, cho đệ ăn? Đó là chiêu dụ dỗ trẻ con. Ta thấy đệ chỉ thiếu có một người vợ, nếu không cứ để Lăng Nhi lấy thân báo đáp là được.”

“Tỷ tỷ......” Lăng Nhi mặc dù mạnh mẽ nhắc tới chuyện này vẫn bị đỏ mặt.

Vân Hải trừng lớn mắt: “Trời, trong viện của đệ tùy tiện gọi một nha đầu ra cũng mạnh hơn nàng. Thiết nghĩ Tề tam thiếu đệ đi trên đường cũng là chúng tinh phủng nguyệt, vô số cô gái xinh đẹp dùng ánh mắt truy tìm. Đại tẩu, nếu là tẩu lấy thân báo đáp đệ còn có thể xem......” Chữ xét còn chưa nói ra, Tề Vân Đình đá một cước, cũng may Vân Hải thân thủ nhanh nhẹn, nháy mắt nhảy xa một trượng. Chỉ là thoát được vội vàng, đụng vào ghế của Lăng Nhi, hại nàng thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Này, ngươi không có mắt sao, không phát hiện chỗ này có người sao?”

“Người thì ta nhìn thấy, chỉ là không thấy được ngươi.”

Dám mắng cô nãi nãi không phải người, Lăng Nhi trợn mắt nhìn, đại chiến nước miếng của hai người lại bắt đầu.

“Phu quân, thật ồn ào.”

“Đúng vậy, không bằng chúng ta ra ngoài tản bộ đi.”

Nếu Vân Hải cùng người khác cãi nhau, Tề Vân Đình nhất định phải xen vào, chỉ là Lăng Nhi này, hừ hừ! Có đôi khi hắn cũng muốn dạy dỗ nàng, lại cảm thấy người lớn khi dễ trẻ con thật mất thân phận. Vừa vặn cứ để Vân Hải giáo huấn nàng, thuận tiện cũng có thể trút giận cho mình.

Chịu Duyệt Duyệt chì chiết, đó là cam tâm tình nguyện; Chịu Lăng Nhi chì chiết, đó là sợ Duyệt Duyệt nổi giận.

Đỡ lấy eo của Hân Duyệt dìu ra ngoài, còn không quên cho Vân Hải một ánh mắt khích lệ, huynh đệ đồng tâm, Vân Hải hiểu ý tự nhiên sẽ nghe theo lời người lợi hại nhất.

Một chuyện vừa ổn, một chuyện khác lại bắt đầu.

Du côn lưu manh đi rồi, quan phủ lại đến đây, muốn làm bảo vệ, lại muốn tiền bảo kê, còn phải lo liệu rất nhiều thủ tục. Cái này Hân Duyệt là thật đau đầu, giao tiếp với quan phủ nàng không có kinh nghiệm, cứng rắn không được, mềm dẻo cũng không xong. Không quen biết người ta, lại không có nhiều tiền để hối lộ.

Lúc trước Tề Vân Đình không cho nàng phí tâm tư lo chuyện Duyệt Lăng ký, chỉ cần lo ăn uống dưỡng thai cho tốt là được.

Nay mình lại không biết làm sao, cũng không tiện tìm hắn giúp đỡ.

Cơm chiều ăn rất ít, kỳ thật nàng vốn không muốn để Tề Vân Đình nhìn ra, nhưng trong đầu cứ toàn nghĩ đủ loại biện pháp, tự nhiên sẽ ngây người, lúc hắn đút canh gà ác thì cắn thìa, lúc ăn cơm thì xém bị hóc xương cá.

Tề Vân Đình cẩn thận giúp nàng gỡ xương cá: “Duyệt Duyệt, bây giờ biết khó khăn rồi phải không, không bằng đừng làm nữa, nhìn nàng mỗi ngày lo lắng trầm tư, tội gì đâu.”

“Ta có thể làm tốt, chàng đừng xem thường người ta.” Tính tình quật cường lại tái phát.

“Ta nào có xem thường nàng, Duyệt Duyệt nhà ta vừa thông minh vừa giỏi giang, không bằng cứ chờ sinh con xong, nàng để ta giúp nàng nha?”

“Đến lúc đó chàng sẽ nói chờ con lớn rồi nói sau, hừ! Còn không phải lấy nữ nhân làm công cụ nối dõi tông đường.” Hân Duyệt đơn giản nhoài người lên bàn, nhìn canh bát ngây người.

Tề Vân Đình cười nói: “Ta đảm bảo sẽ không lừa gạt nàng, nghe lời được không?”

“Không được, chuyện này nếu ta đã làm, sẽ làm tốt, quyết không thể bỏ dở nửa chừng. Ngày mai ta đi gặp bọn họ, thật không rõ mở cái cửa hàng nho nhỏ sao lại phiền phức như vậy, chẳng lẽ cửa hàng bánh nướng, bán đậu phộng cũng nhiều thủ tục như vậy?”

Bất đắc dĩ...... Vốn đồng ý cho nàng làm, là muốn chờ nàng đi vào đường cùng sẽ bỏ cuộc, không nghĩ nàng kiên cường như vậy. Tề Vân Đình yên lặng nhìn cô gái bé nhỏ của mình, cuộc sống nhung lụa không làm nàng thỏa mãn, nàng muốn thực hiện lý tưởng của mình, tuy rằng lý tưởng kia còn rất mơ hồ, lại nguyện lòng cố gắng vất vả trả giá vì sự nghiệp của mình, điểm này rất giống với hắn.

Nhìn nhìn, trong mắt đã có vài phần tán thưởng.

“Hỏi chàng đó.” Hân Duyệt vỗ vỗ cánh tay hắn.

“À? Ha ha, bán bánh nướng tất nhiên không cần làm nhiều thủ tục, bởi vì bọn họ chỉ thu lợi chút bạc nhỏ, có ép cũng chẳng còn miếng mỡ nào. Chỉ là đối tượng bán hàng của nàng, có rất nhiều thiên kim tiểu thư hay phu nhân nhà giàu, mọi người tự nhiên cho rằng nàng buôn bán lời rất nhiều tiền, lại nói nàng trả lương công nhân rất nhiều tiền, nói nàng kiếm ít tiền ai tin đâu.” Tề Vân Đình tất nhiên am hiểu huyền cơ bên trong.

“Nhưng mà thật sự ta không kiếm được nhiều tiền, tiền bạc xoay chuyển, buôn bán có lời thì lấy tiền mua nguyên vật liệu. Còn vài công nhân, nhà Vương đại má con trai con dâu không hiếu thuận, bà phải dựa vào tiền công để bốc thuốc; Lí tẩu có ba đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn không đủ no sao được; Mẫu thân Tam Nha bị bệnh, nếu không tranh thủ chữa trị sẽ thành cô nhi giống như Lăng Nhi. Chàng nói coi, ta không cho bọn họ nhiều tiền mà được sao.” Hân Duyệt rất buồn bực, nàng trả tiền lương theo sản phẩm làm được trong ngày, vì chăm lo cuộc sống của mọi người.

“Nào, ăn một chút, để lâu nguội hết rồi .” Tề Vân Đình không chịu được nàng không ăn cơm.

Hân Duyệt vô tình đứng dậy, rời bàn đến mép giường ngồi: “Chàng nói ta đi tìm Huyện lệnh phu nhân được không? Nữ nhân có thể sẽ mềm lòng hơn.”

“Nàng tìm mẹ của Huyện lệnh cũng vô dụng, loại chuyện này này diêm vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi, công khai thu thuế chỉ có vài ngành, nhưng mà còn thu rất nhiều thứ thuế nữa.”

Hân Duyệt vô lực ngã lên giường, Tề Vân Đình ngồi vào bên giường nắm tay nàng, thuyết phục lần cuối: “Duyệt Duyệt, nghe lời ta, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, muốn ăn cái gì ta mua cho nàng, đừng quan tâm phí công như vậy.” Không biết vì cái gì, lần này lại có chút hi vọng nàng sẽ cự tuyệt.

Hân Duyệt bỏ tay hắn ra, tức giận nói: “Hừ! Ta thích. Chàng cứ chờ, sớm muộn ta cũng sẽ dẹp yên chuyện này.”

Hắn yên lặng nở nụ cười, thật sự giống với năm xưa khi ta gặp khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.