Trong đêm đó, có một tin tức giống như sấm sét đánh ngã mọi người.
Tề Vân Đình nâng cao phần thưởng cho người cung cấp manh mối ngàn lượng hoàng kim.
Ngàn lượng hoàng kim đó nha!!!
Đại tướng quân trấn thủ biên quan trở về, phong vương phong hầu cũng chỉ thưởng ngàn lượng hoàng kim.
Đó là số tiền mấy đời cũng xài không hết, Tề gia lại có thể dốc hết vốn liếng, mọi người lại chắc chắc người mất tích kia là thiếu nãi nãi không thể nghi ngờ.
Có người khó hiểu: Tề Vân Đình cao số khắc vợ đã được phá giải, nàng dâu đi mất, lại cưới một người không phải được rồi sao. Có nhất thiết phải trả giá lớn như vậy đi tìm người không?
Có người cảm thán: Có thể bỏ ra tài sức lớn như vậy tìm vợ, trừ bỏ Tề đại thiếu không còn người thứ hai, có thể nói là hình mẫu si tình nhất thiên hạ.
Có người mơ hồ: Vợ chồng Tề Vân Đình ân ái thiên hạ đều biết, đang êm đẹp, sao lại có thể để vợ đi mất chứ?
Có người giải đáp: Nghe nói [ Khổng tước đông nam phi ]* phiên bản mới nha, mẹ chồng bức ép con dâu, con trai ruột gan đứt từng khúc. (*Khổng tước đông nam phi là tên một bài thơ. Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề không tái giá. Bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn. Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân. Có người thời đó thương tâm, làm thơ thuật lại. nguồn: wikipedia)
Có người đoán: Thiếu nãi nãi nhất định đã phơi thây nơi hoang dã, bị đói sói nuốt, bằng không, với phương pháp tìm người này, sao có thể một chút tin tức cũng không có.
Ngày hôm sau có người bổ sung: Nhất định không được suy đoán lung tung, vị nhân huynh ngày hôm qua đã bị người ta đánh đến không thể rời giường.
Lúc ăn cơm chiều, Lăng Nhi vui rạo rực ôm bạc và đơn đặt hàng trở về. “Tỷ tỷ, người thật đáng giá nha, ngàn lượng hoàng kim – thiếu chút nữa ta đã động lòng. Ha ha!”
Hân Duyệt cười mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, dám lấy ta làm trò cười, mau ăn cơm đi.”
Lăng Nhi rửa tay, nhéo mũi Đại Bảo làm mặt quỷ. Đổi lấy một tiếng: “Cô cô xấu.”
Nàng cũng không so đo, há to mồm ăn đồ ăn: “Ôi, tỷ tỷ làm đồ ăn ăn ngon thật, tên nam nhân chết tiệt kia chính là không có lộc ăn.”
Hân Duyệt quả thực không rõ khí hậu cổ đại sao có thể tạo ra một nữ tử cương quyết bướng bỉnh như thế.
“Ta làm đồ ăn mà cũng khen được sao? Âu thẩm làm thức ăn mới là ngon đó.”
Âu thẩm ngượng ngùng nở nụ cười: “Bà lão như ta làm thức ăn cả đời cũng không được ai khen, nay mỗi ngày đều được các ngươi khen, thật sự là...... Hắc hắc!”
Lão Âu gõ hạ bàn: “Có người, chính là không quen tao nhã, phải thường dạy bảo mới được.”
Hinh Hương nói: “Cha đó, người đã chỉ bảo mẹ con cả đời, cũng nên quen đi thôi.”
Mọi người cười to.
Lão Âu ra vẻ lơ đãng nhắc tới: “Nghe nói đại thiếu gia bệnh rất nặng, sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh. Vừa mới tỉnh lại liền sai người nâng giải thưởng lên thành ngàn lượng hoàng kim.”
Tim Hân Duyệt run lên, tay cũng run theo. Đũa đang gắp một miếng cải chua “Xoạch” Một tiếng rớt trên bàn, nàng dứt khoát buông đũa, trầm tư đứng lên.
Lăng Nhi không cho là đúng: “Nam nhân chết tiệt kia, bệnh chết mới tốt đó, không phải là vài đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Có nhiều tiền hơn cũng không mua được tỷ tỷ tốt như vậy.” Nàng chưa từng hỏi qua Hân Duyệt vì sao rời nhà trốn đi, nhưng nàng vô cùng tin tưởng Hân Duyệt nhất định không có sai.
“Lăng Nhi, muội không được nói chàng như vậy.” Hân Duyệt có chút run run.
“Ta nói có sai sao, đám thiếu gia công tử nhà cao cửa rộng có mấy người tốt, cả ngày chỉ biết uống rượu tiêu tiền, chơi đùa với nữ nhân, trong nhà thê thiếp thành đàn, còn đến bên ngoài mua vui. Còn có tên chủ quản phường thêu đáng hận kia, ngay cả nữ công nhân cũng không buông tha. Hừ! Hận không thể bọn họ đều gặp báo ứng mới tốt. Tỷ tỷ, chẳng lẽ người còn luyến tiếc nam nhân kia sao?”
“Ta...... Không phải luyến tiếc...... Chỉ là, ta hy vọng chàng sống tốt.”
Đó không phải cũng cùng một ý hay sao?
Hinh Hương cẩn thận nói: “Tỷ tỷ nếu trở về, nói không chừng bệnh của đại thiếu gia sẽ tốt lên. Hai người tốt đẹp như lúc ban đầu, không phải mọi người đều vui vẻ sao?”
Hân Duyệt cúi đầu trầm tư thật lâu, chậm rãi nói: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy.”
@
@
Trong nhà chính Tề gia, Tề Vân Đình sắc mặt tái nhợt quỳ gối trước mặt cha mẹ, kiên định nói: “Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.”
--- ------ ------ ------làm phiền chút xíu---- ------ ------ ----
Bài thơ Ly tứ kỳ 4 của Nguyên Chẩn
Tằng kinh thương hải nan vi thủy,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ khứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.
Bài thơ được tác giả làm để tưởng nhớ người vợ là Vi Tùng
Bản dịch của Nguyễn Văn Dũng Vicar
Từng trải biển xanh e gì nước,
Chẳng phải mây trừ ở Vu San.
Lần chọn bụi hoa lười ngoái lại,
Nửa do tu đạo, nửa duyên nàng.
Nguồn: thivien.net
--- ------ ------ ---------mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ------
Tề phu nhân run run chất vấn: “Ngươi đã nghĩ xong rồi?”
“Dạ,” Hắn cúi đầu trán chạm đất: “Con bất hiếu, không theo ý nguyện của mẫu thân. Duyệt Duyệt dù có trăm sai ngàn sai, cũng là tâm can bảo bối của con. Trừ nàng ra, lòng con không thể chứa thêm người khác. Con quyết định, ngày mai sẽ ra ngoài tìm nàng, tìm không gặp quyết không bỏ qua. Ai...... Lần này làm nàng tổn thương sâu sắc, cho dù tìm được rồi, nàng cũng không chắc sẽ trở về. Con nói lời đại nghịch bất đạo, nếu nàng thật sự không chịu, còn mong cha mẹ thứ lỗi, cứ để chúng con ở bên ngoài thôi.”
Tề phu nhân giận xanh môi, nói không ra lời.
Tề lão gia thở dài, trầm giọng nói: “Bệnh nặng mới khỏi, con đứng lên trước, cứ ngồi mà nói chuyện.”
Vân Hải vội vàng đi qua, nâng đại ca dậy. Bọn hạ nhân sớm đã cho lui, đệ đệ ruột tất nhiên không cần kiêng dè.
Tề phu nhân oán hận nói một câu: “Cát Bội có điểm nào không hơn nó chứ?”
Tề Vân Đình cười khổ: “Mẹ, có lời con vẫn không muốn làm rõ, hôm nay cũng không có người ngoài, ta cứ việc nói thẳng đi. Cát Bội nếu tốt, vì sao trước khi Duyệt Duyệt vào cửa mẹ không cưới nàng cho con.”
Tề phu nhân trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, quay mặt chỗ khác nghe con tiếp tục nói, “Kỳ thật, mẹ vẫn sợ, vẫn không tin tưởng con, sợ hại tánh mạng của Cát Bội. Những ngày này, sau khi con suy nghĩ cặn kẽ mới phát hiện, trên đời người chân chính tin tưởng con chỉ có mình Duyệt Duyệt. Nàng dùng sinh mạng của mình đặt cược, gả cho con, toàn tâm toàn ý yêu con. Vì con, buông tha cuộc sống nàng yêu thích, lúc nàng phát hiện có con của chúng con, vui vẻ quên hết tất cả, mới xảy ra chuyện hôm đó.”
Trong mắt hắn ngập sương mù, những người khác đều không tiếng động cúi đầu.
“Là Duyệt Duyệt đối với con quá tốt, có được rất dễ dàng, mới quên phải quý trọng, nay mất đi mới hối hận......”
Trong phòng một mảnh yên lặng, Tề phu nhân trong lòng cũng xúc động, ngoài miệng vẫn mặc kệ: “Nàng tự ý rời nhà chồng, để ngươi bị người trong thiên hạ nhạo báng, có chút suy nghĩ nào cho ngươi đâu?” Cát Bội tuyệt sẽ không làm ra chuyện này.
Tề Vân Đình nhưng lại nở nụ cười, cũng thê lương như vậy: “Con bị người trong thiên hạ nhạo báng còn ít sao, lúc trước những lời đồn đãi khó nghe tra tấn không ngóc đầu dậy nổi. Ở mặt ngoài chuyện trò vui vẻ, trong lòng ủy khuất tịch mịch nào có ai biết. Mãi đến khi có nàng, con mới có vui vẻ. Không ai có thể hiểu được tâm trạng của con, đó là cảm giác nắng hạn gặp mưa rào, trong biển người gặp tri âm, hồi sinh từ chỗ chết.”
Tề lão gia gục đầu xuống, thanh âm khàn khàn: “Đình nhi, cha thực xin lỗi con, làm cho con ta chịu khổ. Bây giờ, con muốn làm gì thì cứ làm đi. Yên tâm, trong nhà có cha và Vân Hải, không có việc gì.”
Hơi hơi gật gật đầu, xoay người nói với Vân Hải: “Vân Hải, đệ cũng không còn nhỏ, sau khi ta ra ngoài, chuyện trong ngoài đệ đều phải cẩn thận gánh vác, đừng làm cho cha mệt mỏi, đệ phải đảm đương cho tốt.”
Vân Hải cười khổ: “Đệ......” Không làm được không?
Buổi tối, ở đình giữa hồ, huynh đệ ngồi đối diện.
“Đại ca huynh phong hàn mới khỏi, ngồi ở đây không lạnh sao?” Gió Bắc thổi vù vù.
“Nàng thích nhất ngồi ở đây.” Nhẹ nhàng sờ sờ lên mép bàn đá, đó là nơi nàng hay chống khuỷu tay.
Vân Hải không nói gì, đó là mùa hè đó, nếu trời lạnh, đại tẩu sẽ không ngu như vậy.
Đại thọ năm mươi của phụ thân sắp đến , đại ca mà đi rồi, chuyện lớn chuyện nhỏ đều giao cho hắn lo? Không làm hỏng là không thể rồi.
Vắt hết óc, làm sao giúp đại ca tìm được đại tẩu bây giờ?
Ôi chao, Vân Hải trước mắt sáng ngời.
“Đại ca, có cách rồi, có điều...... Hắc hắc, phải xem huynh có bỏ được mặt mũi hay không.” Vân Hải cười gian.
“Mặt mũi? Chỉ cần có thể tìm được nàng, mệnh cũng có thể không cần. Có điều, đệ có cách gì?”
“Đại ca người trong cuộc u mê, đầu óc mới mê muội. Huynh xem, hai ngày trước ở núi giả không phải phát hiện ra cái bánh ngọt kỳ quái hay sao, không phải là đại tẩu mang đến đó sao, việc này chứng mình tẩu ấy không ở xa, sống cũng không tệ, muốn về lúc nào cũng có thể. Phải xem tẩu ấy có tình nguyện hay không.”
Tề Vân Đình trong lòng lại càng đau đớn, ngày ấy gần trong gang tấc, nếu mình không vội vàng chạy về Noãn Ngọc đinh, mà tìm kiếm chung quanh, bây giờ có lẽ đã được ôm nàng vào lòng. Thật giận Duyệt Duyệt từ một nơi bí mật gần đó nhìn ta liếc mắt một cái, vậy mà ta không nhìn thấy nàng, trái tim của ta......
“Đại ca, huynh đưa ra ngàn lượng hoàng kim cũng chưa có được một chút manh mối gì, có thể thấy được đại tẩu trốn rất kỹ, một chốc cũng không thể bại lộ. Cho nên, chỉ có một biện pháp chính là để tẩu ấy cam tâm tình nguyện xuất hiện.”
Nhìn Vân Hải bộ dáng bán tiên đắc ý, Tề Vân Đình lười quan tâm hắn.
Khi nói chuyện, có tiểu nha đầu cầm đèn lồng tới gần, Vân Thụ giúp đỡ dìu Thu Sương thật cẩn thận nhẹ nhàng tới đây.
Tề Vân Đình đứng dậy đón chào: “Trời lạnh như thế, sao các ngươi lại đến đây?”
Thu Sương đứng vững: “Đại ca, muội có câu vẫn muốn nói, lại sợ nói sai.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Ngày ấy đại ca say rượu, mới biết được thì ra lúc đại tẩu rời nhà đã có có bầu. Muội cũng là người sắp làm mẹ, tất nhiên sẽ biết tình cảm đối với con mình là như thế nào. Nghĩ đến đại tẩu cũng là như thế, nghe nói vài ngày trước đại ca mở rộng phạm vi tìm kiếm đến tám trăm dặm, muội lại cảm thấy đại tẩu sẽ không đi xa. Tẩu ấy sẽ không đem đứa nhỏ của mình ra đùa giỡn, tất nhiên không dám bôn ba đường dài. Ta cảm thấy, đại tẩu đối với đại ca là...... Yêu sâu, nên mới đau lòng như vậy, mặc dù tẩu ấy không chịu lộ diện, làm sao biết sẽ không niệm tình xưa. Rất có khả năng đã ở một nơi hai người từng đến, cho nên xin đại ca ngẫm lại đi, chúng ta cũng hy vọng đại tẩu sớm ngày trở về.”
Vợ chồng Vân Thụ khó hiểu, đại ca luôn khôn khéo sao lần này lại ngốc như vậy chỉ biết gia tăng số người tìm kiếm, mở rộng phạm vi, nâng cao tiền thưởng, chẳng lẽ không có biện pháp nào tốt hơn sao?
U châu, Đức châu hắn đều phái người đi qua, hắn không phải không tự ngẫm nghĩ, chỉ là không bình tĩnh được. Nhất nhắm mắt lại là thấy Duyệt Duyệt chịu khổ, bộ dáng gặp khó khăn, hắn liền đau lòng không thôi.
Vân Hải tiến lại gần: “Đại ca, cách của đệ nhất định linh, không tin thử xem?”