Trong hồ sen trước tú lâu có một chiếc thuyền gỗ, Thải Vân đang chậm rãi bước từ tấm ván trên thuyền lên bờ. Bên cạnh có một lão bà bà cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm.
“Thải Vân thiệt có nhã hứng, sắp xuất giá, còn có tâm trạng hái đài sen.” Tám tháng hoa đã tàn hết, trong hồ chỉ còn vài cái đài sen trụi lủi.
“Đại tẩu nói đùa, muội đang luyện tập đi đường.” Thải Vân bước tới bờ, dùng khăn lụa xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Luyện đi đường?” Tề Vân Đình khó hiểu.
“Nương nói, rời thuyền lên thuyền thân mình không thể có một chút lay động,
mũi chân không thể lộ ra khỏi làn váy......” Thải Vân ảo não cắn môi.
Hân Duyệt ngây ngẩn cả người, may mà ta không có người mẹ nghiêm khắc như vậy.
“Ngày mai sẽ đưa đồ cưới, muội luyện sao rồi?”
“Muội...... Lên bờ còn được, lên thuyền thì......” Nhìn bản mặt khóc tang của nàng là biết không được rồi.
Hân Duyệt vung tay lên: “Chuyện này có gì khó, đến lúc đó để đại ca muội ôm muội lên thuyền là được.”
Thải Vân do dự nhìn về phía đại ca, trong mắt lại có một chút mừng rỡ: “Như vậy được sao?”
Tiểu muội nhà mình sắp lấy chồng, làm đại ca tự nhiên là trong lòng không nỡ, coi như là cưng chiều nàng một lần đi.
Tề Vân Đình yên lặng gật gật đầu, Thải Vân hưng phấn đến đỏ mặt. Miệng nhỏ giọng than thở: “Vẫn là đại ca, đại tẩu tốt.”
Tề Vân Đình cho ma ma giáo tập lui ra, ba người đến trong đình ngồi xuống.
“Thải Vân, sau khi thành thân đừng quên gởi thư, muội chỉ cần để nha hoàn
thân tính đưa thư đến cửa hàng Tề gia ở Hàng Châu là được.” Tề Vân Đình
uống ngụm trà.
“Thải Vân, ta đã sớm muốn đến gặp muội, chỉ là má
Cát cứ đứng trước cửa, hôm nay nếu không phải kéo theo đại ca muội, chỉ
sợ ta còn không vào được đâu.” Hân Duyệt có chút bất mãn.
Thải
Vân há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, mẹ nói đại tẩu nói rất nhiều
chuyện không đúng, sẽ dạy hư nàng. Nhưng mà, nàng lại cảm thấy đại tẩu
chân thành thiện lương, nhanh mồm nhanh miệng, so với nhị tẩu càng dễ
thân thiết hơn. Tuy thỉnh thoảng trong lời nói sẽ có chút cổ quái, hành
vi khác người, có điều đại ca đối với tẩu ấy cũng là yêu như trân bảo,
che chở đủ đường.
Bản thân mình vài ngày nữa là vào cửa Vương gia còn không biết ra sao, nghĩ đến đây vẻ mặt lại ảm đạm.
Bật thốt lên nói: “Kỳ thật, muội sợ......”
“Nha đầu ngốc, sợ cái gì, Thải Vân người vừa xinh đẹp, lại ôn nhu hiền lành, Vương gia công tử kia còn không vui vẻ cưng chiều hay sao?” Hân Duyệt
vứt cho Tề Vân Đình một ánh mắt.
“Đúng vậy, nữ tử xuất sắc như
muội muội ta, khắp thiên hạ cũng khó tìm người thứ hai. Tuy nói Vương
gia là nhà quan, nhưng mẹ chúng ta không phải cũng là tiểu thư nhà quan
hay sao, muội là do một tay mẹ nuôi lớn, nay lại có ma ma giáo tập
chuyên môn dạy bảo, nhất định không có sai lầm.”
Thải Vân thoáng an tâm, ngẩng đầu nói với Hân Duyệt: “Đại tẩu, muội...... tẩu......” Đỏ bừng mặt, nói không ra lời.
Hân Duyệt cười nói: “Cái ta cái gì muội, có chuyện muội cứ việc nói thẳng.”
Thải Vân nhiều lần do dự vẫn không nói ra, chỉ nói: “Nếu có thể vĩnh viễn ở tại nhà mẹ đẻ thì tốt rồi.”
Hân Duyệt cầm tay nàng: “Thải Vân, chờ muội có được phu quân yêu thương
muội sẽ biết chỗ tốt của thành thân. Cô gái trưởng thành, sẽ có nơi chốn của mình, có chồng có con gia đình đầy đủ. Cha mẹ, huynh đệ tỷ muội yêu thương và phu quân yêu thương sẽ không giống nhau, muội xem bây giờ ta
cảm thấy rất hạnh phúc.”
Thải Vân nhìn vẻ mặt hạnh phúc của đại
ca, đại tẩu, tự nhiên rất hâm mộ, trong lòng âm thầm chờ đợi bản thân
mình cũng có vận may như vậy.
Hân Duyệt không dám nói những lời
khác người, dù sao không phải nam nhân nào cũng đều có thể giống Tề Vân
Đình dung túng nữ nhân của mình, vẫn nên để nàng đi theo con đường của
cổ nhân thôi, như vậy mới bảo đảm hạnh phúc của nàng.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng lại chang hòa khắp mặt đất.
Theo phong tục địa phương, trước hôn lễ một ngày sẽ vận chuyển đồ cưới.
Trên trăm chiếc thuyền hoa treo lụa đỏ thẫm xếp thành một hàng, quả thật là mười dặm hồng trang, vô cùng đồ sộ.
Vân Hải dẫn đội chuyển đồ cưới, dáng vẻ thiếu niên cao ngất đứng đầu thuyền, làm khuynh đảo không ít mỹ nữ Giang nam.
“Gia tài bạc triệu thật là tốt, có thể xuất giá long trọng như vậy.” Hân Duyệt nhỏ giọng tán thưởng.
Cái trán bị người ta gõ mạnh, “Đứa ngốc, đã thành thân rồi, ánh mắt lại còn nông cạn như một tiểu nha đầu.”
“Hừ! Lúc ta thành thân cũng được long trọng như vậy sao?” Hân Duyệt mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
“Nếu không ta cưới nàng lần nữa?” Tề Vân Đình cười thầm.
“Ai cần chứ.” Nhìn theo đội tàu rời đi, Hân Duyệt xoay người vào cửa.
“Nàng dám nói không cần, xem ta......”
Đại thiếu gia cùng đại thiếu nãi nãi nhỏ giọng nói nhỏ rời đi, quần chúng vây xem liền khe khẽ bắt đầu nghị luận.
Giáp: Đã thấy qua ân ái, chưa từng thấy ân ái như thế.
Ất: Ngươi không thấy hôm Tề đại thiếu thành thân, tự mình ôm nàng dâu lên bờ sao, chắc là bắt đầu từ khi đó.
Bính: Có thể thấy được ngày thành thân vô cùng quan trọng, có thể qua đó mà dự đoán cả đời người.
Đinh: Nếu nam nhân có thể nhân nhượng tức phụ như thế, ân ái cũng sẽ không khó khăn.
Hai mươi sáu tháng tám, ngày lành nắng đẹp.
Sáng sớm, nhóm nữ quyến đã tề tụ ở Phi Ngọc các. Lúc Hân Duyệt vào cửa, lão
phu nhân đang chải đầu cho Thải Vân: “Một chải cử án tề mi, hai chải bạc đầu gia lão, ba chải con cháu đầy đàn!” Nhìn khuôn mặt con gái mềm mại
trong gương, lão phu nhân âm thầm rơi lệ.
“Mẹ, con gái không muốn xa mẹ.” Quay người nhào vào lòng mẫu thân, thất thanh thống khổ.
Ở đây không người nào không thờ ơ, đang âm thầm gạt lệ.
Má Cát tiến lên khuyên nhủ, đành phải trang điểm lần nữa, đội mũ phượng hà phi, trùm khăn voan long phụng trình tường.
Tiểu nha đầu tiến vào báo: “Đội tàu đón dâu ở Hàng Châu đã đến, đại thiếu gia hỏi đã chuẩn bị xong chưa?”
Lão phu nhân khoát tay: “Để cho bọn họ vào đi.”
Đội ngũ đón dâu chỉ đến trước cửa, có mấy nam nhân bước vào Tề gia.
Tề lão gia, Tề phu nhân ngồi ở chủ vị, Thải Vân bái biệt cha mẹ, cắn chặt
môi sợ mình lại khóc. Khóc trước khi xuất giá là điềm xấu.
Phong tục ở Uyển châu, cha mẹ không thể tiễn con ra cửa. Do huynh trưởng cõng ra cửa, rồi tự mình đi đến trên thuyền.
Tề Vân Đình cúi xuống cõng Thải Vân, nhị lão rưng rưng đưa tới nhà trước.
Trước cửa Tề phủ đã sớm kèn nhạc vang trời, đầu người nhấp nhô. Đội tàu Vương gia đón dâu đội tàu cũng có trên trăm chiếc, trên mỗi chiếc thuyền đều
có hai gã hộ vệ khôi giáp sáng bóng. Đương nhiên, phụ thân của chú rể
Vương Kiêu là Đô đốc thủy quân Giang Nam, Chí Viễn hầu, điều động một
đội cận vệ còn không dễ dàng.
Người Uyển châu xem như được mở
mắt, hôm qua là trăm thuyền đưa thân của Tề gia, hôm nay là trăm thuyền
đón dâu của Vương gia, đây là điều những tiểu cô nương hằng mơ ước, mộng thấy chứ chưa từng gặp qua.
Tề Vân Đình cõng Thải Vân ra cửa, liền đặt nàng trước cửa phủ, chờ qua một đoạn nhạc mừng sẽ ôm nàng xuống thuyền.
Hân Duyệt lặng lẽ kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi xem thử tân lang quan?”
Tân lang quan khoác áo đỏ đeo cầu lụa hồng quả nhiên là anh tuấn bất phàm, đúng chuẩn con nhà tướng.
Hân Duyệt tiến lên nói: “Muội phu, đã sớm nghe nói ngươi thiếu niên anh
hùng, hôm nay vừa thấy quả nhiên anh tuấn vĩ ngạn, khí độ bất phàm, Thải Vân nhà chúng ta quả thật được gả vào nhà tốt rồi.”
Vương Kiêu
thấy nàng cùng Tề Vân Đình vẻ mặt vô cùng thân thiết, liền cũng đoán
được đại khái. Ôm quyền nói: “Tề đại ca, vị này chính là đại tẩu đi.
Tiểu đệ hữu lễ.”
Tề Vân Đình mỉm cười còn thi lễ: “Về sau mọi người chính là người một nhà, Kiêu đệ không cần khách khí.”
Hân Duyệt mặt dày nói: “Thải Vân muội ấy không biết bơi, hơn nữa lúc xuống
thuyền rời thuyền lại khó khăn. Muội phu đi đường cũng mệt rồi, nếu
không ngại có thể để đại ca ngươi bế nàng dâu lên thuyền. Đây cũng là
chút việc bọn ta có thể làm cho Thải Vân, sau này còn nhờ muội phu
thương yêu nàng mới phải.”
Nàng hơi hơi ghé mắt nhìn Tề Vân Đình cười giảo hoạt, lại gặp hắn bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng cho là ai cũng đều giống ta sủng nàng hay sao?
Mặt mày lưu chuyển cưng chiều vô hạn.
Vương Kiêu hiểu ý, sang sảng cười: “Ta nghe nói, lúc đại ca cùng đại tẩu
thành thân, đó là đại ca tự mình ôm đại tẩu lên thuyền, mới có vợ chồng
ân ái như hôm nay. Việc này đã truyền ra không biết bao nhiêu giai thoại đẹp, hôm nay ta cũng noi theo. Chính ta sẽ bế nàng dâu của mình, sao có thể không biết xấu hổ để đại ca vất vả.”
Tư lễ quan hô to một tiếng: “Giờ lành đến!”
Vương kiêu đi nhanh tiến lên, ôm lấy giai nhân vững vàng lên thuyền.
Trên bờ vang lên những tiếng thổn thức.
Thải Vân đã sớm khẩn trương tay đổ đầy mồ hôi, che khăn voan không dám nương khe hở nhìn ra bên ngoài. Tưởng đại ca đang ôm lấy mình, nghĩ đến hôm
nay rời nhà, đã là người của Vương gia, trong lòng lại có thêm vài phần
quyến luyến.
Vì thế đưa tay cánh tay nhẹ nhàng quàng lên vai hắn, bả đầu dựa vào ngực hắn, tình cảm không muốn xa rời không nói cũng hiểu.
Kỳ thật nàng rất muốn nói: Đại ca, mới trước đây muội bị trật chân huynh
cũng ôm muội như thế; Mà nay, muội muội trưởng thành thật sự không muốn
rời xa mọi người.
Nhưng mà, cuối cùng nàng cũng không nói ra miệng, bởi vì sợ mình sẽ rơi nước mắt như mưa.
Vương Kiêu hơi dừng một chút, cúi đầu nhìn nhìn thiên hạ trong lòng, khóe miệng có chút tươi cười không dễ phát hiện.
Mười dặm đưa tiễn, chia tay ngoài thành Uyển châu.
Vợ chồng Vân Thụ, Thu Sương tha thiết dặn: “Thải Vân, tận tâm hầu hạ cha
mẹ chồng, xuất giá tòng phu, từ nay về sau muội đã là người của Vương
gia. Làm việc lấy đại cục làm trọng, phải biết nhường nhịn, hiền lương
thục đức làm tròn bổn phận.”
Thải Vân thấp giọng nói: “Dạ.”
Tề Vân Đình chung quy không quá yên tâm: “Thải Vân, nhớ rõ thường gởi thư.”
Nếu là có chuyện gì, đại ca chàng còn có thể ra mặt giúp đỡ hay sao? Hân
Duyệt âm thầm lắc đầu, tiến lên nhỏ giọng nói: “Thải Vân, nhớ kỹ, nữ
nhân dựa vào chiếm được lòng nam nhân mới chiếm được thiên hạ.”