Tần Nghiêm bằng tuổi Thiên Hàm, Thiên Hiển và Thiên Hạo. Ái Tâm làm luật sư bảo vệ Thẩm Tiên Hạ, cô ấy dạo này hợp đồng quảng cáo khá nhiều liền đem bốn đứa con của mình đến Tần gia chơi. Bốn chàng trai và một cô gái, Thiên Hoa được cưng chiều nhất nhưng lúc nào mặt mày cũng muốn khóc. Tần Nghiêm vừa bước xuống lầu thấy Thiên Hoa mắt đã sáng lát sau lại lạnh nhạt không có cảm xúc.
Cái Thiên Hoa liên tục nhắc đến anh Lộc, tên thật là Lâm Ôn Cẩm. Lộc là viết tắt những chữ cái đầu của tên ấy. Cha là bộ trưởng bộ ngoại giao, mẹ là thư kí của Liên Hợp Quốc làm việc ở nước ngoài. Lâm Ôn Cẩm năm nay mười lăm tuổi vừa đi du học nước ngoài. Khí chất vô cùng hoàn mỹ, được huấn luyện võ thuật và học tập từ nhỏ.
*
*
*
Một hôm cô đi làm về phát hiện phòng sách bị náo loạn, cô hoảng hốt đi qua phòng Tần Nghiêm thì lại có rất nhiều loại máy móc, có cả kính hiển vi. Tần Nghiêm ngồi trên ghế, chân còn không chạm được sàn cắm cúi viết gì đó. Ái Tâm đến gần mới phát hiện cậu đang giải luận văn của thạc sĩ nghiên cứu sinh.
Cô há miệng kinh ngạc, lại lắc đầu nhìn những con số cậu viết. Cô nghĩ thầm, chắc cậu xem nhiều phim khoa học viễn tưởng nhiều quá, hay nghiên cứu gì đó đưa ra giả thuyết nên ghi ghi chép chép thôi.
Cậu chỉ mới hơn năm tuổi làm sao có thể làm được chứ. Cô lén lấy bài làm của cậu đưa cho Tần Ngôn xem, anh nghi ngờ nhìn cô, cô kinh ngạc nhìn anh. Khóe mắt của anh bỗng xẹt qua tia lửa điện sáng chói. Ngày hôm sau, Tần Ngôn liền đến phòng Tần Nghiêm, cô tưởng anh sẽ tức giận không ngờ anh lại cùng con ghi ghi trên bảng, anh giảng con chép. Anh chỉ con bấm máy, chỉ con số liệu, nói gì đó cô không thể hiểu.
*
*
*
Bắt đầu năm mười tuổi, Tần Nghiêm đã được vào phòng thí nghiệm của trường đại học Thanh Hoa, nghiên cứu sinh- vật lí tại đó. Tần Ngôn mua cho cậu một biệt thự ở đó, cuối tuần đón cậu về.
Năm mười bảy tuổi, Tần Nghiêm nhận được giải thưởng nhà khoa học trẻ tuổi tuyển thẳng vào đại học Oxford nước Anh. Cô rất tự hào về thành tích của con, từ năm mười tuổi đã không được gần con đến lúc vừa lớn lại đi du học, Ái Tâm thật sự chán nản huống chi lúc trước nghe lời anh sinh thêm một đứa ít nhất bây giờ cũng không cô đơn thế này.
Tại nhà hàng thành phố Giang Sơn tên Hồng Ngự.
Tám giờ tối.
Ái Tâm mặc chiếc váy đơn giản màu lục diện với đôi guốc xám tro, thời gian biến cô thành một ma nữ giới luật sư, hô to gọi bão, đánh đâu thắng đó. Người ta hay nói vui rằng, nếu một ngày cô ly hôn chắc chắn cô sẽ giành tất cả tài sản về tay mình không chừa một xu nên Tần Ngôn lãng tử đành quay đầu không dám trăng hoa như trẻ.
Tần Ngôn giờ đã đứng đầu Tần thị, là một ma vương trong ngành bào chế thuốc, có lẽ từ ngày tiếp nhận Tần Lạc, King One trở thành thương hiệu đứng đầu cả nước. Xây dựng thêm nhiều hệ thống bệnh viện do chính anh làm đại sứ.
Hai người từ biệt thự Tần gia đến nhà hàng Hồng Ngự.
“Tiễn một lần sáu bảy đứa đi du học, sau này bọn mình đều sẽ già đi.“. Cô chính là than vãn.
Anh nghiêng đầu, vòng tay qua ôm cô:“ Rồi nó sẽ lớn tiếp nối chúng ta, em nhỉ.”
“Tần Nghiêm dạo này không vui lắm, có phải do con bé Thiên Hoa không đi theo cùng không? “
“Lúc đầu nằng nặc đòi Tần Nghiêm dẫn đi theo cuối cùng Lâm Ôn Cẩm trở về nên kiên quyết không đi nữa.”
Chiếc xe nhẹ nhàng lăng bánh, bên trong họ vẫn tiếp tục bàn chuyện.
*
*
*
Trên bàn có sáu chàng trai và hai cô gái
Thiên Hàm, Thiên Hiển, Thiên Hạo, Thiên Hoa, Tần Nghiêm, Đinh Mạc Đường Nhiên, Đinh Mạc Hi Hi và Lâm Ôn Cẩm.
Cả ba nhà đều có mặt, nhà hàng Hồng Ngự tổ chức ngoại cảnh, người lớn sẽ tụ lại nói chuyện với nhau bàn bạc, lớp nhỏ sẽ có không gian riêng nói chuyện.
Lâm Ôn Cẩm vươn tay trước mặt Thiên Hoa:“ Anh mời em một điệu nhảy nhé!”
Anh mặc bộ vest màu tím than ưu nhã nhìn cô, đôi chân dài miên man đứng trước mắt cô. Tóc anh khá gọn gàng được cắt tỉ mỉ, ngũ quan tinh xảo dung hòa, đôi môi mỏng quyến rũ màu bạc khẽ cười. Anh hai mươi bảy tuổi, nhà ngoại giao ưu tú vừa về nước, hai anh em khá ăn ý nhau. Thiên Hoa mặc chiếc váy đỏ thẫm, má ửng hồng vươn tay ra nắm lấy tay anh. Sướng chết mất thôi.
Lúc này đôi giày da nâu đứng trước mặt cô, còn chưa kịp phản ứng tay cô đã bị anh nắm lấy dùng lực của tay kéo cô vào lòng.
Năm ấy cô mười lăm tuổi. Anh mười bảy tuổi. Họ cùng nhau nhảy một điệu jazz quen thuộc. Tần Nghiêm nhìn cô, giọng nghiêm túc của thanh niên mới lớn:“Em quyết định không đi cùng anh sao?”
Thiên Hoa nhìn cặp đôi Lâm Ôn Cẩm và Đinh Mạc Hi Hi đang khiêu vũ, trợn mắt nhìn anh:“ Hôm nay anh lại phá chuyện tốt đẹp của em.”
Tần Nghiêm nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu, tay kẹp chặc eo cô ép cô dính sát vào mình. Mặc cho cô vùng vẩy đè môi mình xuống môi cô hôn sâu.