Đại Thiếu Gia Tôi Ghét Anh

Chương 55: Chương 55: Nỗi lòng của anh




Thiên Hàn vuốt ve sống lưng cô, cúi xuống hôn lên má cô một cái, bên trong phòng yên tĩnh hồi lâu anh mới nói:“ Tiểu Hạ, gả cho anh đi!”

Bàn tay thon dài của anh lấn chiếm phía dưới buộc cô phải rên rỉ. Thẩm Tiên Hạ không còn chút sức lực mềm nhũn nằm trong lòng anh, mắt cô nhìn chăm chú lên gương mặt anh đã ửng hồng. Hai người dính sát vào nhau. Đáy lòng cô phủ tầng sương mù, bất giác cô đưa tay xuống sờ bụng mình.

Thiên Hàn lập tức ôm cô chặt chẽ, động tác vô cùng mạnh mẽ. Cuộc hoan ái kết thúc, cô rũ mi ngủ say, anh nhìn cô suốt đêm đến sáng mới chợp mắt ngủ.

Thẩm Tiên Hạ tỉnh dậy khoảng giữa trưa, thấy quần áo mình đã được anh giặt giũ sấy khô treo chỗ mắc áo cô vội vàng lấy đi vào phòng tắm. Lúc này cô mới phát hiện trên tay mình đeo một chiếc nhẫn kim cương hình mặt trăng tinh xảo, cô nhất thời cảm giác mình hồ đồ! Giây trước còn muốn rời đi giây sau lại tự khuyên nhủ bản thân đừng đi.

Chiếc nhẫn hiệu Infinity Love mới ra mắt gần đây được vô số người đấu giá tranh giành với 99 giác cắt tinh tế. Kì thật, người ta hay nói viên kim cương này có thể biến tình yêu thành vĩnh cửu nhưng cô nghe thật sự rất sáo rỗng. Thời điểm cô định rời khỏi phòng thì tầm mắt vô ý nhìn anh một cái, anh mặc bộ đồ ngủ xanh nhạt, dù khi ngủ thì mày anh vẫn chau lại khó chịu, dưới hàng mi cong dài của anh còn hiện lên vết thâm, anh không ngủ ngon?

Thẩm Tiên Hạ bước đến mép giường đắp chăn lên người anh, lòng cô chợt có cảm giác bất an đưa tay lên sờ lên trán anh, cả người anh nóng hổi như lửa.

*

*

*

Thẩm Tiên Hạ ngồi trên mép giường, lòng như bị lửa thiêu đốt, anh phát bệnh rồi, bác sĩ Tần mới đo cho anh hơn 39,5 độ. Cô nhớ lại những ngày gần đây anh rất hay đi về muộn, cũng không biết là anh mắc nhiều công việc đến phát bệnh. Vài hôm trước cô còn bắt anh đợi mấy tiếng đồng hồ dưới trận tuyết rơi..

Cô vừa thấy Tần Ngôn đứng dậy cũng bật ngồi dậy:“Anh ấy sao rồi?”

Tần Ngôn nhìn cô, nét mặt anh còn có vẻ mệt mỏi hơn cả Thiên Hàn. Giọng nói có chút khàn khàn:“Mệt mỏi vì suy nghĩ quá nhiều cộng thêm cảm mạo, tôi truyền nước cho anh ấy vì hơn hai ngày chưa ăn gì rồi. Còn nữa dạ dày anh ta không tốt đừng để uống nhiều rượu.”

Cô mân mê tà áo, môi mím chặt, đầu óc cứ toàn nghĩ đến hình ảnh cô cự tuyệt anh, cổ nổi lên tầng chua xót không thể tả.

Cô gật đầu tiễn anh ta xuống dưới..

“Ái Tâm dạo này có việc gì sao? Tôi gọi cho cô ấy không được. “

Tần Ngôn nhìn đồng hồ lại quay sang nhìn cô mệt mỏi:“Đi qua Mĩ Quốc học rồi!”

“Nhưng Tâm Tâm đang mang thai! “

“Cô ấy muốn đi thì đi, tôi cản được sao.”

Thẩm Tiên Hạ lắc đầu ánh mắt hạ xuống nhìn mông lung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.