Đại thiếu gia tôi ghét anh.
Chap 34 Tình ý.
“Sao cơ?”
“Tháng sau cô sẽ cùng chủ tịch đến Thanh Hoa gặp đối tác. “
“Không còn ai khác sao, anh Diễn Phong? “ Thẩm Tiên Hạ thật sự rất muốn khóc, mấy tháng trước cô đi với hắn tới Canada bị anh ta hành hạ đủ kiểu. Đi tập golf, gặp đối tác mà toàn là những cô gái xinh đẹp, cô khóc không ra nước mắt sống những ngày mệt nhọc. Vào một ngày đẹp trời, có mưa có nắng ấm cô phát hiện ra cô đi theo hắn để giúp việc chứ không phải phiên dịch. Thật đáng ghét.
“Tiểu Hạ! Tiểu Hạ!”
“Về nước khi nào đấy?”
Cẩm Đào mặc chiếc váy xếp li cái bụng nhô ra khá to, ríu rít:“Nhớ cô nên về.”Giơ tay cầm hộp cơm lên:“Ăn chung nà.”
Thẩm Tiên Hạ gật đầu:“Vào cantin đi.”
Hai người cùng nhau vào thang máy, lúc cánh cửa gần như khép lại thì có một cánh tay chen vào khe hở, trực tiếp đi vào, là anh ta.
Không phải hắn có thang máy riêng sao lại đến chỗ này giành chỗ?
Thiên Hàn đang định ra ngoài ăn trưa, đang cảm thấy bực bội cô hơn tuần này vắng mặt, vẫn còn đang nghiên cứu cách phạt cô thế nào thì mục tiêu nhanh chóng xuất hiện trong thang máy nhân viên.
Lúc vào trong có liếc qua cô một cái nhưng vẫn không thấy được Cẩm Đào đứng đằng sau.
Thang máy mở ra, Thẩm Tiên Hạ ráo riết chạy ra ngoài thì bị anh kéo lại.
“Này cô!”
Thẩm Tiên Hạ không thể tin nhìn người trước mắt.
Thiên Hàn lập tức bỏ tay cô ra, anh lúng túng “Đi ăn cùng tôi đi.“. Chết tiệt, lúc nãy còn nghĩ cách sân si cô, bây giờ gặp cô lại không làm được gì, nhìn thấy đôi mắt ngấn nước long lanh to tròn của cô lại nín bặt.
Cô cự tuyệt:“Tôi có hẹn rồi.”
Có hẹn? Là ai? Cô dám hẹn hò với thằng đàn ông khác sao? Dám từ chối anh, cô có biết có bao nhiêu phụ nữ tranh nhau để cùng anh ăn trưa không?
Thiên Hàn tức giận rời đi, được hai bước lại quay về.
*
*
*
~Cantin~
“Tiểu Hạ, ăn nhiều một chút. “
“Tiểu Hạ, cậu và Thiên Hàn có chuyện gì thế?”
“Tiểu Hạ, lần trước sau khi cứu mình cậu lại bỏ đi vậy, làm mình tìm muốn chết.”
Cẩm Đào vỗ bàn:“Này! Cậu trả lời mình chứ.”
Cô nhìn theo ánh mắt thất thần của Thẩm Tiên Hạ, làm cô cũng thất thần theo.
Thiên Hàn mặc nhiên đứng gần họ, trên tay cầm bệ thức ăn ung dung kéo ghế ngồi cạnh Thẩm Tiên Hạ.
“Sao thế? Ăn đi.” Thiên Hàn lạnh lùng trừng mắt Cẩm Đào, đem thức ăn bỏ vào miệng, đồ ăn cũng không tệ.
Cẩm Đào định thần hồi lâu, mắt lóe sáng:“Cậu không phải rất ghét thức ăn ở đây sao? “
Thiên Hàn không để ý nhìn chằm chằm Thẩm Tiên Hạ, cô rũ mi ăn từ tốn, xem anh là không khí.
Tim cô cấu tạo từ gì thế?
Bóng đèn Cẩm Đào vểnh môi đẩy khai tôm cho Thiên Hàn:“Cậu! Cậu bóc tôm cho mình đi.”
“Bẩn.” Anh vẫn nhìn cô.