Đại Thiếu Trở Về

Chương 3: Chương 3




Từ nhỏ Cố Ngôn Tử đã không thích chuyện làm ăn, nhưng hắn lại rất thích viết văn, vài năm rời nhà bỏ đi, hắn dựa vào viết tiểu thuyết và làm biên kịch để mưu sinh.

Hắn đối với việc sống lại cũng không xa lạ, tiếp nhận cũng rất nhanh.

Chỉ là, hắn không biết mình sao lại sống lại.

Hắn hẳn là đang ở trên xe nghỉ ngơi một chút, sao lại sống lại?

Sống lại, vậy hắn muốn làm gì?

Bành Tĩnh Hoằng thật đáng giận, nhưng hắn đã không còn yêu, đời trước cũng đã trả thù xong, đã không muốn cùng hắn dây dưa, về chuyện khác…..

Cố Ngôn Tử đột nhiên nghĩ tới, hắn kỳ thật còn có một tiếc nuối.

Hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng yêu đương năm năm, trong lúc vô tình phát hiện Bành Tĩnh Hoằng cùng Khương Tú không trong sạch, người này còn có quan hệ thân mật với một tiểu minh tinh, chi rất nhiều tiền cùng sức lực để nâng đỡ người này….

Hắn có thể chịu được người mẹ cực phẩm cùng bạn bè kỳ ba của Bành Tĩnh Hoằng, nhưng hắn không thể chịu đựng được Bành Tĩnh Hoằng ở bên ngoài…., lúc này mới yêu cầu chia tay với Bành Tĩnh Hoằng.

Nhưng mà Bành Tĩnh Hoằng không muốn chia tay, giải thích cầu xin bi thảm làm không biết bao nhiêu lần, làm phiền nhiều lần.

Sau đó, tiểu tình nhân mà Bành Tĩnh Hoằng bao nuôi bắt cóc hắn, khiến cho người ta dạy dỗ hắn một chút.

Bọn cướp này cũng không chuyên nghiệp, xuống tay không biết nặng nhẹ, thiếu chút nữa đánh chết hắn…. nếu không có người kia cứu hắn, hắn sợ là đã mất mạng.

Người cứu hắn, là bạn tốt của ông nội hắn, hắn hẳn là phải kêu chú Trịnh Gia Hòa

Lúc hắn bảy tám tuổi cùng Trịnh Gia Hòa ở chung, kì thật hai người cũng không có giao tình gì, nhưng Trịnh Gia Hòa vẫn mạo hiểm cứu hắn.

Hắn bị thương nặng, ở bệnh viện nằm một tháng mới xuất viện, đang định đi tìm Trịnh Gia Hòa cảm ơn, lại nghe được tin tức Trịnh Gia Hòa phát bệnh tim qua đời.

Thân thể Trịnh Gia Hòa từ nhỏ đã không tốt, trước đây hắn luôn trèo tường đi tìm người ta chơi, sau đó thân thể Trịnh Gia Hòa cũng tốt lên, hắn còn liên lụy Trịnh Gia Hòa vì cứu hắn mà mệt nhọc….

Lúc hắn được cứu ra tuy rằng mơ mơ màng màng, nhưng cũng cảm giác được là Trịnh Gia Hòa cõng hắn ra, tấm lưng rộn lớn kia đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của hắn.

Nhưng mà, có lẽ là do hắn hại Trịnh Gia Hòa mệt, Trịnh Gia Hòa mới có thể phát bệnh tim mà đột ngột qua đời.

Hai năm kia, hắn vẫn luôn hối hận, cũng vẫn nhớ tới Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa lớn hơn hắn tám tuổi, nhưng lại cùng vai vế với cha mẹ hắn…. trước kia hắn không chịu kêu là chú, nhưng sau khi được hắn cứu, cũng thật lòng nhận vị chú này.

Hiện tại ông trời cho hắn sống lại năm năm trước, hẳn là muốn hắn cứu Trịnh Gia Hoa đi?

Bệnh tim tuy rằng là một bệnh rất nghiêm trọng, nhưng hiện tại y thuật phát triển, nhất định có thể trị được!

Nếu có gì bất trắc, hắn có thể tìm trái tim trước vài năm cho Trịnh Gia Hòa.

Cố Ngôn Tử có tính toán như vậy, liền có mục tiêu, tinh thần lập tức liền phấn trấn lên.

Sau khi Cố Ngôn Tử đi ra từ bữa tiệc, suy nghĩ không ít chuyện, nhưng thời gian chỉ mới qua một chút.

Đám bạn của Bành Tĩnh Hoằng bị hắn hắt rượu, lúc này cũng vừa đuổi theo.

“Cố Ngôn Tử, mày đứng lại cho tao!” Đi tuốt ở đằng trước, chính là người bị Cố Ngôn Tử hắt rượu hai lần, Tôn Minh Nghĩa miệng rất thối rất bẩn.

“Tao không chạy.” Cố Ngôn Tử buồn cười nhìn về phía Tôn Minh Nghĩa: “Nhưng thật ra là mấy người…. Mấy người thật sự muốn gây chuyện ở trong này?”

Khách sạn An Hoa cũng không phải là nơi gây chuyện lý tưởng, hắn cũng không phải là người dễ bị ức hiếp….

Cố Ngôn Tử có “lòng tốt” nhắc nhở, nhưng người đuổi theo nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, lại càng tức giận.

Tôn Minh Nghĩa cầm đầu liền giơ nắm tay, đánh tới chỗ hắn, mục tiêu chính là mặt hắn.

Nhưng mà, nắm đấm của Tôn Minh Nghĩa còn chưa đáp vào trên mặt hắn, Cố Ngôn Tử liền giơ chân đạp vào bộ phận quan trọng của Tôn Minh Nghĩa.

Từ nhỏ hắn bị buộc học thuật phòng thân cũng không phải là học không! Sau đó còn gặp phải bắt cóc, lại biết được chuyện Trịnh Gia Hòa tráng niên chết sớm, hắn càng coi trọng thân thể mình, mỗi ngày đều rèn luyện.

Tuy rằng thân thể này kém hơn so với lúc trước khi sống lại, nhưng khẳng định thắng được Tôn Minh Nghĩa.

Tôn Minh Nghĩa bị đạp một cái, cả người đau cong như con tôm luộc, nếu không phải sợ mất mặt, hẳn là hắn đã kêu lớn lên.

Thấy thế, những người đi theo hắn, lập tức lùi lại nửa bước chân.

Cố Ngôn Tử ở trong mắt bọn họ, là người dễ ức hiếp, trước kia bọn họ gây phiền toái cho hắn không ít, nhưng hắn cũng không nói gì…. Kết quả hôm nay, hắn vừa hắt rượu vừa đánh người…. tạo phản rồi sao!

Mấy người này nhìn thấy ánh mắt Cố Ngôn Tử càng hung ác.

Lúc này Cố Ngôn Tử mới xoay người chạy.

Nếu hắn chỉ đối đầu với một mình Tôn Minh Nghĩa, hắn khẳng định không chạy, nhưng hiện tại người đuổi theo ra đây, tổng cộng có năm người.

Cho dù hắn một mình cũng sẽ đánh thắng bọn họ, nhưng đánh lại năm người hắn cũng không phải không tổn hại gì, nếu có thể đương nhiên là mau chạy.

Cố Ngôn Tử chạy dọc theo con đường lát đá trong sân, ngay tại đường giao nhau trong sân gặp được hai người bảo an: “Xin chào! Làm ơn báo cảnh sát giúp tôi! Tôi ở trong khách sạn bị tập kích!”

Mà hắn vừa dứt lời, đám người Tôn Minh Nghĩa liền đuổi tới, một đám mặt mày dữ tợn.

Bảo an khách sạn lập tức che chắn cho Cố Ngôn Tử, lấy ra côn điện đề phòng nhìn đám người Tôn Minh Nghĩa: “Mấy người mau dừng lại!”

Cố Ngôn Tử đứng phía sau bảo an, sửa sang lại tóc mình.

Khách sạn An Hoa là một trong những khách sạn tốt nhất ở thành phố B, trong sân gắn camera không nói, cũng có rất nhiều bảo an, những người này muốn ở trong này dạy dỗ hắn…. tuyệt đối là đầu óc có vấn đề.

“Hai người tránh ra!” Tôn Minh Nghĩa nghiêm mặt nhìn hai bảo an kia.

“Cố Ngôn Tử, mày có bản lĩnh thì ra đây!” Lại có người nói.

Còn có người giải thích với bảo an: “hôm nay chúng tôi là khách của lầu Mẫu Đơn, người này ở chỗ chúng tôi làm ầm ĩ, còn đánh người, chúng tôi mới đuổi theo hắn!”

“Anh bảo an, tôi không gây chuyện.” Cố Ngôn Tử nói với bảo an, đồng thời hạ quyết tâm, đêm nay sẽ ở khách sạn này.

Những chuyện khác không nói, nơi này ít nhất an toàn hơn!

Bảo an này không muốn đắc tội với khách, nhưng cũng không thể để cho người đánh nhau ở trong khách sạn mình, bởi vậy đề phòng nói: “Các vị, quản lý của chúng tôi rất nhanh sẽ tới đây, có việc có thể bàn bạc.” nếu không có gì nghiêm trọng, bọn họ không muốn báo cảnh sát, càng có khuynh hướng xứ lý ở trong khách sạn.

“Vậy kêu quản lý của các người nhanh tới đây!” Tôn Minh Nghĩa âm trầm nhìn Cố Ngôn Tử: “Nó ở lầu Mẫu Đơn gây chuyện, lại làm dơ quần áo của chúng tôi, nhất định phải nói cho rõ ràng!”

“Cố Ngôn Tử, mọi chuyện hôm nay, chúng tao sẽ không dễ dàng quên đi như vậy!” có người ngay sau đó nói.

“Cố Ngôn Tử, sau này mày cũng nên cẩn thận một chút!” Lại có người nói.

Hôm nay bọn họ đã mất mặt như vậy, lại không dạy dỗ được Cố Ngôn Tử, lúc này rất phẫn hận, đã hạ quyết tâm dạy dỗ Cố Ngôn Tử một phen, mặt khác hôm nay Cố Ngôn Tử vừa hắt rượu vừa đánh bọn họ, việc này càng không thể quên.

Cố Ngôn Tử cũng nhìn ra tính toán của bọn họ, nhưng không nói gì.

Bành gia rất có tiền, có một công ty giải trí Tinh Duyệt nằm trong top năm của bảng xếp hạng giới giải trí, nhưng nếu muốn nói rõ, bọn họ thật ra chỉ là nhà giàu mới nổi.

Nếu không phải vài năm này kinh tế trượt dốc, nhiều nhà tư bản đầu tư vào giới giải trí, giải trí Tinh Duyệt lại may mắn khai thác hai IP lớn, giá trị thị trường liền tăng mạnh…. Ở thành phố B này, người biết người Bành gia không nhiều, mà đám người Tôn Minh Nghĩa không tính là cái gì.

Nhưng nhà hắn…. là đại tập đoàn Cố thị, còn đầu tư rất nhiều sản nghiệp, tuyệt đối bỏ xa Bành gia.

Chính là…. Bây giờ hắn còn đang bỏ nhà ra đi.

Cố Ngôn Tử không xem sự uy hiếp của đám người Tôn Minh Nghĩa là cái gì, làm cho đám người Tôn Minh Nghĩa rất phẫn nộ.

“Mày đừng nghĩ Bành ca sẽ che chờ mày… Cố Ngôn Tử, trên đời này không thiếu nhất chính là sắc đẹp, mày là cái gì?” Tôn Minh Nghĩa cười lạnh: “Rời khỏi Bành gia, mày còn là cái gì?”

“Phải không? Tôi thật ra cảm thấy, rời khỏi Bành Tĩnh Hoằng, tôi nhất định sẽ càng tốt.” Cố Ngôn Tử nói.

Kỳ thật hắn không hiểu được những người ở bên cạnh Bành Tĩnh Hoằng này.

Một đám bọn họ đều cảm thấy, hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng một chỗ hắn liền chiếm rất nhiều tiện nghi của Bành Tĩnh Hoằng, Bành Tĩnh Hoằng kiếm được rất nhiều tiền sao?

Nhưng trên thực tế, vài năm hắn cùng Bành Tĩnh Hằng ở bên nhau, căn bản không lấy một đồng tiền của Bành Tĩnh Hoằng.

Mặc dù hắn rời khỏi nhà, nhưng bởi vì có chuẩn bị, trên tay cũng có tiền, mà người trong nhà luôn luôn bắt hắn học tất cả các tri thức, vài năm trước, hắn cũng đã dự định sẽ mở một phòng làm việc biên kịch.

Phòng làm việc của hắn tuy rằng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà hoạt động không được tốt lắm, nhưng một năm nay, trừ đi các loại chi tiêu tiền hắn kiếm được luôn luôn được trăm vạn, càng không nói hắn còn có những khoản thu vào khác, ngày qua kỳ thật rất dư dả.

Cho tới nay, Bành Tĩnh Hoằng mua cho hắn cái gì, hắn sẽ đáp lễ lại, Bành Tĩnh Hoằng đưa thẻ cho hắn, hắn cũng chưa bao giờ dùng.

“Mày còn muốn sống thật tốt? dựa vào mày?” Tôn Minh Nghĩa cười nhạo một tiếng.

“Như thế nào, Cố Ngôn Tử còn muốn tìm kim chủ khác sao?” Lại có người khinh thường nói: “Có người vừa mắt mày sao?”

Cố Ngôn Tử mắt điếc tai ngơ.

Lúc này, ánh mắt hắn toàn bộ dừng lại trên người một nam nhân đang dẫn theo vài người tới đây!

Nam nhân hơn ba mươi tuổi kia, thân hình cao lớn như rồng mặt mũi như phượng, trên mặt là nụ cười ôn hòa, lại rất quen thuộc với hắn.

Thậm chí trước khi sống lại còn mới vừa tới mộ người này.

Trịnh Gia Hòa!

Cố Ngôn Tử nhìn chằm chằm Trịnh Gia Hòa, liền chống lại ánh mắt của Trịnh Gia Hòa.

Trong mắt Trịnh Gia Hòa lập tức lộ ra kinh ngạc.

Cố Ngôn Tử biết Trịnh Gia Hòa nhận ra hắn.

Lúc này bọn họ đã vài năm không gặp, không nghĩ tới Trịnh Gia Hòa liếc mặt một cái đã nhận ra hắn.

Trịnh Gia Hòa là chủ tịch của tập đoàn Minh Lợi.

Hiện tại xe cộ chạy trên đường ở thành phố B, ít nhất có một nửa là dùng sắt thép do tập đoàn Minh Lợi sản xuất, ngoại trừ cái này, tập đoàn Minh Lợi còn đầu tư những sản nghiệp khác, ví dụ như khách sạn An Hoa bọn họ đang đứng, chính là của tập đoàn Minh Lợi.

Trịnh Gia Hòa của tập đoàn Minh Lợi, trong một số trường hợp đặc biệt bọn họ cũng nhìn thấy, bọn họ tuy rằng không nói chuyện với hắn, nhưng rất sùng bái hắn.

Trên mặt đám người Tôn Minh Nghĩa đều lộ ra ảo não.

Rượu trên người bọn họ kỳ thật không nhìn ra, nhưng hiện tại hình tượng của bọn họ không tốt lắm, lôi thôi như vậy bị Trịnh Gia Hòa nhìn thấy, bọn họ hơi không được tự nhiên.

Tuy rằng… Trịnh Gia Hòa có thể không quen biết bọn họ.

Nghĩ như vậy, bọn họ lại phẫn nộ nhìn về phía Cố Ngôn Tử.

Kết quả, Cố Ngôn Tử cũng vừa lúc nhìn về phía bọn họ, còn đột nhiên cười với bọn họ: “Bành Tĩnh Hoằng là gì? Tôi muốn tìm, lúc nào cũng có thể tìm được người tốt hơn hắn.”

Nói xong, Cố Ngôn Tử đi tới trước mặt Trịnh Gia Hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.