Đại Thú Tân Nương

Chương 96: Chương 96: Lời ta hứa với nàng...




“Nhan nhi khẩn cầu Hoàng Thượng, Thái Hậu thành toàn cho ta và Tuyền nhi.”

Lăng Tử Nhan nắm tay Dương Mạc Tuyền, quỳ trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái Hậu.

Trừ những người biết rõ ra thì những người khác nhất thời cũng chưa kịp phản ứng, không hiểu những lời này của Lăng Tử Nhan là có ý gì.

Từ Liễu Thanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm chặt tay Lăng Viễn Kiếm, như thế này mới không té xỉu, vẻ mặt Lăng Viễn Kiếm cũng đầy khiếp sợ, nữ nhi điên rồi sao?

Tử Y cùng Lí Vi Tu liếc nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, bọn họ hao phí tâm tư như thế cũng chỉ vì muốn thành toàn cho hai nàng, Lăng Tử Nhan làm thế này, ngược lại như thể bọn họ làm điều thừa vậy. Nữ tử mến nhau vốn đã là chuyện vi phạm luân thường đạo lý, các nàng không nghĩ đến việc giấu diếm thứ tình cảm này, Lăng Tử Nhan lại còn dám lớn mật quỳ trước mặt Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng thành toàn, nàng thật sự điên rồi!

Hoàng Thượng, Thái Hậu cùng các đại thần đều chung một biểu cảm, toàn bộ đều không rõ tình trạng hiện giờ là thế nào.

Đương lúc mọi người chưa kịp hiểu ra sao, chỉ có Dương Mạc Tuyền là hiểu được thâm ý của nàng, Lăng Tử Nhan đã từng nói: “Ta muốn đường đường chính chính ở bên nàng”. Nàng cầu Hoàng Thượng như vậy, kì thực là vì Dương Mạc Tuyền mà cầu danh phận, lập tức liền rơi lệ, nắm lấy tay Lăng Tử Nhan, nhẹ giọng nói: “Nhan nhi, nàng tội gì phải làm vậy?”

Lăng Tử Nhan giúp nàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói: “Tuyền nhi, chuyện ta đã đáp ứng nàng, vậy nhất định sẽ làm được, nàng tin tưởng ta, được không?”

Dương Mạc Tuyền tùy ý để nước mắt vô thanh vô thức chảy xuống, gật gật đầu: “Ân”.

Lăng Tử Hạo cùng Vân La vẫn thờ ơ lạnh nhạt ngồi một bên, ngay cả lúc Lăng Viễn Kiếm từ quan hai người cũng đều không đi lên khuyên giải. Trên thực tế đây cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ biết được, chuyện phụ thân quyết định thì ngay cả Hoàng Thượng Thái Hậu đều không thể khuyên can, bọn họ khuyên cũng bằng thừa, dù sao chuyện Lăng Tử Hạo kế thừa tước vị là chuyện sớm hay muộn, bọn họ cũng mừng rỡ đứng nhìn, chỉ là sau khi nghe được lời Lăng Tử Nhan nói, mới đầu không khỏi nghi hoặc, sau lại lập tức giật mình nhận ra Lăng Tử Nhan sở cầu điều gì. Lăng Tử Hạo làm sao còn ngồi yên được, bật dậy đi tới, bắt lấy cánh tay Lăng Tử Nhan, run giọng chất vấn: “Muội muội, ngươi nói cái gì?”

Người bên ngoài nhìn bộ dáng thân mật của Lăng Tử Nhan cùng Dương Mạc Tuyền, cũng dần dần hiểu được, các nàng, các nàng thế nhưng lại nữ tử mến nhau!

Điều này là không thể! Thái Hậu kinh hãi bật dậy, Hoàng Thượng vội vàng đứng lên đỡ, ngón tay Thái Hậu khẽ run, chỉ thẳng vào Lăng Tử Nhan, kinh sợ nói: “Nhan nhi, ngươi nói rõ ràng cho ai gia, ngươi muốn làm gì?”

Lăng Tử Nhan ngẩng đầu lên, nhìn Thái Hậu, từng chữ từng chữ nói: “Ta và Tuyền nhi là chân tâm tương ái, cầu cô mụ thành toàn.”

Nguyên bản Từ Liễu Thanh còn muốn thay Lăng Tử Nhan che dấu một chút, nghe nàng nói thế, biết có nói nữa cũng không che dấu được, chỉ có thể rơi lệ đứng nhìn, cứ nghĩ nữ nhi đã sửa được tật xấu hấp tấp lỗ mãng, không nghĩ nàng lại nói ra những lời này, nàng không nghĩ tới hậu quả sao? Chỉ một bước bất cẩn là có thể phạm tội rơi đầu.Lăng Tử Nhan là nữ nhi của đệ đệ duy nhất của nàng, là thân chất nữ của nàng, thế nhưng lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, ngay cả một chút đường sống để vãn hồi cũng đều không có. Thái Hậu vừa buồn vừa giận, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể suy sụp ngồi trở lại ghế, nói: “Hoàng Thượng, việc này cũng là do người xử lí đi! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không cần ta xen vào, chính người tự châm chước đi.”

Đây thật đúng là củ khoai lang nóng phỏng tay, Hoàng Thượng cũng không khỏi khó xử, nhìn một lần sắc mặt các đại thần xong, cũng ngồi trở lại, nói: “Nhan nhi, ngươi nói những lời này, có biết tội nặng tới mức nào không?”

Sắc mặt Lăng Tử Nhan không hề có một tia khiếp sợ, cất cao giọng nói: “Nhan nhi không có tội!”

Từ Liễu Thanh tâm tư rối loạn, muốn tiến lên thay Lăng Tử Nhan nhận tội, lại bị Lăng Viễn Kiếm ngăn lại, Lăng Viễn Kiếm cũng lo lắng không yên, chỉ là thấy trên mặt nữ nhi chẳng những không có ý sợ hãi, tựa hồ còn như đã định liệu trước, mặc dù không đoán ra tâm tư trong lòng nàng, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể trước hết nghe nói rồi tính, cùng lắm thì cuối cùng hợp lại lấy mạng già bảo trụ nữ nhi.

Dương Mạc Tuyền thâm tình nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lăng Tử Nhan, trong lòng không có nửa phần tạp niệm, vô luận là sống hay chết, nàng chỉ cần ở cùng một chỗ với Nhan nhi là được.

Hoàng Thượng nghe được Lăng Tử Nhan nói thế, liền nổi lên hứng thú, Lăng gia là mệnh căn của mẫu hậu, tuy mẫu hậu nói mặc cho hắn xử trí, nhưng làm sao hắn có thể nỡ lòng hạ sát thủ, làm mẫu hậu thương tâm đây? Hơn nữa hắn cũng không nhẫn tâm a, nếu Lăng Tử Nhan nói có lý, nói không chừng thật đúng là có thể tìm một cái cớ thả cho các nàng một đường sống, liền nói: “Nhan nhi ngươi nói mình không có tội, vậy đem đạo lý nói cho trẫm cùng các vị ái khanh nghe một chút, để cho mọi người đến phân xử, xem rốt cuộc có tội hay là không có tội.”

Lăng Tử Nhan nói: “Được, bất quá ta muốn thỉnh tất cả những người ở trong giáo trường, để mọi người bình phẩm việc này.”

Nếu chỉ là hoàng thân quốc thích cùng đại thần nghe được, Hoàng Thượng còn có thể cố hết sức nhân nhượng mà mở lượng khoan hồng, thế nhưng Lăng Tử Nhan lại yêu cầu để bách tính Tô Châu cùng nghe, vậy thì phải là dân ý, nếu nói không tốt, ngay cả hắn cũng không bảo đảm được cho các nàng, chỉ là Lăng Tử Nhan đã yêu cầu như vậy, thật sự không tiện cự tuyệt, cũng chỉ đành mặc cho số phận, liền nói: “Chuẩn tấu.”

Lăng Tử Nhan đứng lên, cũng nâng Dương Mạc Tuyền dậy, nắm tay nàng, đi đến giữa giáo trường, trước để Dương Mạc Tuyền ở dưới đài, còn chính mình nhảy lên, nhìn đám người đông nghìn nghịt phía dưới, nói: “Các vị hương thân phụ lão Tô Châu, ta là Lăng Tử Nhan, vị đứng bên người này là Dương Mạc Tuyền, hôm nay ta có một chuyện muốn mời mọi người phân xử công bằng, nếu mọi người cảm thấy hữu lý, như vậy là có thể thành toàn một đôi hữu tình nhân, nếu mọi người cảm thấy không được, vậy cho dù phải dâng lên tính mệnh ta cũng chấp nhận. Mọi người có nguyện ý giúp ta không?”Quần chúng vây quanh xem, có vài người vẫn nhận ra được Lăng Tử Nhan, biết nàng là thiên kim của Lăng Vương, một người nói ra, nhanh chóng liền truyền khắp, có người hô: “Quận chúa cứ nói là được.”

Lăng Tử Nhan cúi mình vái chào: “Ta cảm ơn mọi người trươc.” Sau đó nói: “Cha ta hết lòng tuân thủ hứa hẹn, giúp ca ca ta cự tuyệt thiên kim của nhà môn đăng hộ đối, mà để ca ca ta lấy nữ nhi của ân nhân. Cha ta làm như thế, mọi người nói, có đúng hay không?”

Việc này đã sớm trở thành giai thoại, ngày đó Lăng phủ đón dâu, bách tính Tô Châu đã tự giác treo đèn lồng đỏ vì bọn họ ăn mừng, không chỉ đúng, mà quả thực là quá đúng, lập tức cùng đồng thanh đáp: “Đúng!”

Lăng Tử Nhan còn nói đa tạ một tiếng, sau đó tiếp: “Ngày đó thành thân, ca ca ta ngã gãy chân, cha ta chỉ có một nhi tử một nữ nhi, ta không đành lòng nhìn cha cùng nương ưu phiền, nên liền thỉnh đứng ra đi thay đại ca thú tẩu tẩu, việc này có đúng hay không?”

Lời này vừa nói ra, phía dưới lập tức dấy lên một tràng nghị luận, muội muội thay đại ca đón dâu, chưa bao giờ nghe qua, cái này là đúng hay không đây?

Thình lình nghe một người nói: “Quận chúa một mảnh hiếu tâm, có cái gì không đúng? Ta thấy Quận chúa làm đúng!”

Dương Mạc Tuyền hướng mắt nhìn người vừa nói, lập tức bật cười, dĩ nhiên lại là Lâm Phong, quay đầu lại nhìn Lăng Tử Nhan, Lăng Tử Nhan cười đắc ý, nàng đã sớm an bài tốt rồi.

Quả nhiên có vài người nghe lời Lâm Phong nói xong, cũng hùa theo phụ họa, trăm sự lấy chữ hiếu làm đầu, tuy là chưa bao giờ nghe tới việc gì thế này, nhưng cũng đúng là như vậy a. Chỉ chốc lát sau, lại một trận chỉnh tề: “Đúng!”

Lăng Tử Nhan vừa lòng gật gật đầu.

Dương Mạc Tuyền nhìn Lăng Tử Nhan, không biết kế tiếp nàng muốn hỏi gì, nếu nàng quả thật nói với tất cả mọi người, các nàng là cô tẩu tương luyến, vậy người khác chắc chắn sẽ không thừa nhận các nàng hữu lý a!

Lăng Tử Nhan chắp tay sau lưng đi một vòng trên đài, đột nhiên ngồi xổm xuống, hỏi một đôi phu thê trẻ tuổi ngồi gần đài: “Vị đại ca này, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi cùng đại tẩu nhận biết nhau thế nào?”

Người thanh niên kia không dự đoán được Lăng Tử Nhan đột nhiên hỏi hắn, liếc nhìn thê tử một cái, sau đó đỏ mặt nói: “Chúng ta là do Vương bà mai mối.”

“Trước ngày thành thân đã từng gặp mặt nhau chưa?”

Người kia lắc đầu: “Chưa từng.”

Vậy hai người cảm thấy hiện tại thế nào?” Lăng Tử Nhan lại hỏi.

Đôi phu thê trẻ tuổi đôi mắt hàm tình liếc nhìn nhau, đang muốn trả lời thì Lăng Tử Nhan lại ngắt lời bọn họ: “Không cần đáp, thấy bộ dáng hai người là đủ biết tốt đến không thể tốt hơn, cho nên hai người là sớm chiều tương đối, lâu ngày sinh tình, mọi người nói đúng hay không?”

Điều này là đương nhiên, tuy rằng cũng có đôi phu thê bất hòa, bất quá phần lớn là không sai, tất cả mọi người đều gật đầu tán đồng.Lăng Tử Nhan đi đến trước mặt Dương Mạc Tuyền, cầm lấy tay nàng, nói: “Ta cùng với tẩu tẩu sớm chiều tương đối mà lâu ngày sinh tình, mọi người nói xem đúng hay không đúng?”

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức ồ lên. Nếu nói đại ca thú tẩu tẩu để báo đáp ân tình thì còn có thể bỏ qua, nhưng chuyện cô tẩu mến nhau thì quả thực là vô lý không thể biện giải nổi. Từ xưa thúc tẩu tương ái đã là cấm kỵ, huốn chi là cô tẩu cũng cùng là nữ nhân, đương nhiên tuyệt đối không thể! Người đứng dưới đài đều nhốn nháo cả lên: “Các người đây là vi phạm luân thường đạo lý, sao có thể được?!”

Cũng có kẻ cực đoan hô lên: “Đây căn bản chính là bại hoại dân phong, hẳn là nên bị xử tử!”

Từ Liễu Thanh vốn thấy Lăng Tử Nhan gióng trống khua chiêng, nghĩ nàng đã chuẩn bị được biện pháp tốt, không ngờ mới hai ba câu đã bị người phản đối, sao còn có thể chờ được, khóc lóc đi tới đài cao, Lăng Viễn Kiếm cũng vội vàng đi theo.

Lăng Tử Nhan nói ra một hơi, dùng thanh âm lấn áp tất cả chúng nhân mà nói với Dương Mạc Tuyền: “Tẩu tẩu, nàng và ta không làm việc gì thương thiên hại lí, thậm chí ngày thường còn cứu tế giúp người nghèo, đơn giản là những người chân tâm tương ái, lại bị luận tội chết, đây là loại oan ức cỡ nào? Nếu hôm nay chúng ta bị xử tử, nàng có hối hận đã đi theo ta không?”

Dương Mạc Tuyền lắc lắc đầu, vuốt hai má Lăng Tử Nhan, ôn nhu nói: “Chẳng sợ để ta chọn lại một vạn lần nữa, ta vẫn như cũ chọn Nhan nhi, không cầu đồng sinh, chỉ nguyện đồng tử, ta cao hứng còn không kịp, như thế nào lại có thể hối hận được?”

Lăng Tử Nhan dùng sức gật gật đầu: “Phải, ta cũng thế.” Sau đó ôm thắt lưng mảnh khảnh của Dương Mạc Tuyền, mặt hướng đại chúng, nói: “Các người có nghe thấy không? Không cầu đồng sinh, chỉ nguyện đồng tử, ta cùng Tuyền nhi căn bản là không sợ chết, nếu sợ chết, chúng ta đã không đứng ở chỗ này!”

“Dù sao các ngươi là cô tẩu mến nhau, chính là không đúng.” Trong đám người có một người nói vọng lên.

Lăng Tử Nhan nhìn qua, khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc: “Vị đại thúc này, ta cùng với tẩu tẩu ta mến nhau, có làm giảm tuổi thọ của ngươi không? Có cản trở ngươi cầu tài? Có làm tổn thương người nhà của ngươi không?”

Đại thúc kia liền sửng sốt: “Các ngươi mến nhau, sao lại giảm thọ của ta? Cùng người nhà ta thì có liên quan gì?”

“Mọi người nghe thấy không?” Ánh mắt Lăng Tử Nhan sắc bén nhìn quét qua những người đang chằm chằm nhìn các nàng: “Ta cùng với tẩu tẩu ta tương luyến, không hề làm giảm thọ các ngươi, lại không khiến các ngươi mất tiền tài, càng không xúc phạm tới người nhà các ngươi, như vậy thì dựa vào cái gì mà không cho chúng ta ở cùng một chỗ?”

Phía dưới đài mọi người lại bắt đầu nghị luận.

Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh cũng đi lên, Từ Liễu Thanh lôi kéo bàn tay Lăng Tử Nhan mà khóc không thành tiếng: “Nhan nhi, con làm gì vậy? Con mà có chuyện gì không hay xảy ra, bảo nương phải làm sao bây giờ?”

Dương Mạc Tuyền lập tức quỳ xuống trước mặt Từ Liễu Thanh: “Đều là lỗi của Mạc Tuyền, khiến cho nương thương tâm.”

Từ Liễu Thanh kéo Dương Mạc Tuyền dậy: “Hai ngươi đều là hảo hài tử, đâu có làm điều gì sai? Nếu có trách thì cũng chỉ có thể đổ thừa thiên ý trêu ngươi, thiên ý trêu ngươi a!” Mỗi tay ôm một người, cả ba người khóc thành một đoàn.

Lăng Viễn Kiếm đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà rơi lệ trước mặt chúng nhân.

Ngọc Thụ đứng lẫn trong đám người đột nhiên nói: “Ngày thường Lăng Vương đều đối với chúng ta thế nào? Cái gì mà ‘Phúc cơ tống mễ lương, thiên hàn tố y thường, an cư hựu nhạc nghiệp, toàn lại tô lăng vương’, chẳng lẽ mọi người đã quên sao? Hôm nay bất quá Quận chúa cùng Quận Vương phi muốn ở bên nhau, ngay cả Vương gia và Vương phi cũng không nói gì, thì chúng ta còn e ngại cái gì? Hôm nay nếu phạt Quận chúa cúng Quận Vương phi, còn có vừa rồi ai đó thế nhưng lại nói muốn xử tử các nàng, có phải lương tâm đã bị chó ăn rồi không? Xử tử các nàng, các ngươi có chỗ tốt gì? Cái đạt được chính là Lăng Vương gia đau lòng mất đi ái nữ, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sau đó lại tiếp tục đưa y phục lương thực cho những kẻ vô lương tâm như các người sao?”

Quả nhiên là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy tiếng nói nhỏ khe khẽ.

Lăng Tử Nhan buông Từ Liễu Thanh ra, nói với Lăng Viễn Kiếm: “Cha, thứ cho nữ nhi bất hiếu, về sau có lẽ không có cơ hội phụng dưỡng người cùng nương rồi, con vốn đã đáp ứng với ngoại công sẽ cứu trợ nạn dân chịu thủy tai ở phía Nam, giờ ngẫm lại cũng không cần thiết, người tốt lại không được báo đáp, tội gì phải hao phí phân tâm tư này? Không bằng đem số ngân lượng này tiết kiệm, để cho người cùng nương hảo hảo dùng lúc tuổi già!”

Lời vừa nó ra giống như thạch kích, có một số người đang đứng dưới đài chính là người tị nạn tới từ phía Nam, cũng có một số còn có một vài thân nhân thân thích bằng hữu ở phía đó chịu khổ, nghe được những lời này của Lăng Tử Nhan, tâm lập tức nóng lên, nguyên bản vẫn phản đối, đều chuyển hướng, giúp Lăng Tử Nhan nói tốt, có người nói một nhà Lăng Vương đều là người tốt, cũng có người nói Quận chúa cùng Quận Vương phi ở bên nhau thì cũng đâu có liên quan gì tới chuyện của chúng ta, lại có người nói Quận chúa và Quận Vương phi đều xinh đẹp như vậy, đứng cùng một chỗ mới tương xứng, chiều hướng dư luận lại hoàn toàn đổi ngược lại.

Kỳ thật Hoàng Thượng góp vốn cứu tế đã định sẵn lúc ở kinh thành rồi, nhưng lão bách tính bình thường cũng không biết, giờ nghe Lăng Tử Nhan nói muốn để Từ gia chi bạc cứu tế, quả thật chính là Quan âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, ai còn có sức để so đo với việc nhỏ các nàng cô tẩu mến nhau?

Không biết ai là người dẫn đầu, hô một câu: “Thả các nàng!”

Đầu tiên chỉ thưa thớt vài tiếng hòa cùng, đến cuối cùng là tề thanh hô: “Thả các nàng!”

Từ miệng mấy ngàn người cùng hô một câu, chỉ có thể dùng từ “đinh tai nhức óc” để hình dung.

Trong mắt Thái Hậu đã sớm nhòa lệ, trên mặt các đại thần cũng đầy trắc ẩn, Hoàng Thượng thấy thế lập tức cho người tuyên chỉ, chẳng những không có truy cứu, mà còn thành toàn cho hai người.

Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan liếc nhau, vui sướng tột độ mà bật khóc, ôm nhau cùng một chỗ.

Dưới đài một mảnh dậy tiếng hoan hô.

Lăng Tử Nhan nhìn Dương Mạc Tuyền, trong mắt lóe lên quang mang trong suốt, kích động nói: “Tuyền nhi, ta làm được rồi!”

_Hết chương 95_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.