Đại Thú Tân Nương

Chương 22: Chương 22: Mập mờ. Một đêm mất ngủ.




Lăng Tử Nhan đứng trước mộc dũng, nhăn nhó lúng túng không yên, mới đầu Dương Mạc Tuyền còn khó hiểu, hỏi nàng sao không cởi y phục ướt ra, thấy nàng đỏ mặt không động đậy mới chợt hiểu, mặt cũng đỏ lên, lập tức tránh sau bình phong, nói: “Nước sẽ lạnh mất, ngươi mau tắm đi, tắm xong ta sẽ vào.”

Lăng Tử Nhan thấy nàng không ở bên cạnh, tim mới đập chậm lại, cởi bỏ y phục, ngâm mình trong nước, không biết có phải do nước nóng không mà nét đỏ ửng trên mặt không những không giảm lại còn tăng.

Mà Dương Mạc Tuyền đứng bên ngoài nghe được thanh âm y phục rơi xuống đất cùng tiếng quạt nước, trong lòng khô nóng, khuôn mặt cũng nóng lên, muốn chạy ra cửa lại sợ gió lạnh lọt vào phòng, làm người bên trong đông lạnh đến hỏng mất, thành ra chỉ có thể ẩn nhẫn ngồi đợi.

Hồi lâu tiếng nước mới dừng, Dương Mạc Tuyền lén thở phào một hơi, lại nghe Lăng Tử Nhan nói: “Tẩu tẩu, có thể lấy một bộ y sam cho ta không?”

Dương Mạc Tuyền cả kinh, lập tức thầm oán Bế Nguyệt làm việc thế nào mà ngay cả quần áo cũng chưa chuẩn bị, nhưng nàng lại quên mất đây là phòng nàng, làm gì có y phục của Lăng Tử Nhan? Đành đứng dậy lấy từ trong ngăn tủ một bộ y sam của mình, đứng sau bình phong, do dự không biết có nên tiến vào hay không.

Nước dần dần lạnh, Lăng Tử Nhan không nghe thấy tiếng động gì, đành cất tiếng hỏi: “Tẩu tẩu, người có đó không?”

Thế này Dương Mạc Tuyền làm sao còn dám do dự nữa, vội đi vào, mà Lăng Tử Nhan cảm thấy nước lạnh, thật sự chịu không được liền đứng lên, vì thế thân hình không che đậy bất cứ thứ gì cứ như vậy hiện ra trước mặt Dương Mạc Tuyền.

Dương Mạc Tuyền làm sao nghĩ đến sẽ gặp phải hình ảnh như vậy, sợ tới mức lập tức xoay người đi chỗ khác.

Lăng Tử Nhan cũng không dự đoán được nàng tiến vào, xấu hổ đến nỗi lại trốn xuống nước, đáng thương uỷ khuất nói: “Tẩu tẩu, ta lạnh quá, mau đưa y phục cho ta!”

Dương Mạc Tuyền vội vắt y phục lên giá, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn một cái đã nhanh chân bước ra ngoài.

Lăng Tử Nhan thấy nàng còn thẹn thùng hơn mình, lập tức không khẩn trương nữa, trong lòng còn thập phần cao hứng, từ dưới nước đi ra, lau khô thân mình, mặc vào quần áo của nàng, hương thơm nức mũi, dùng sức ngửi một chút liền chỉ thấy lâng lâng.

Dương Mạc Tuyền thấy nàng đi ra liền gọi Bế Nguyệt kêu người đem mộc dũng đi, Bế Nguyệt tiến vào thấy hai người khuôn mặt bừng sáng, thần tình có phần xấu hổ, cũng không dám nói nhiều hay chậm trễ, chỉ hỏi: “Thiếu nãi nãi, nếu không có việc gì khác, Bế Nguyệt xin lui xuống trước.”

Dương Mạc Tuyền lại gọi nàng lại, sau đó nói với Lăng Tử Nhan: “Nhan nhi, khuya rồi, để Bế Nguyệt đưa ngươi về phòng đi.”

Lăng Tử Nhan làm sao chấp nhận, lo lắng kinh sợ cả một ngày, thật vất vả mới nhìn thấy nàng, thực không nỡ rời đi, nói không chừng đêm nay trở về xong, ngày mai đến đây lại không gặp được, thế chẳng phải lại mất công chạy đi tìm sao? Trên người cái lạnh còn chưa tan hết, bất chợt hắt xì hai cái, lập tức trèo lên giường chui vào chăn, chỉ hé ra khuôn mặt, nói: “Tẩu tẩu sợ Nhan nhi khiến người nhiễm phong hàn sao?”

Dương Mạc Tuyền nói: “Đương nhiên không phải.”

Lăng Tử Nhan biết rõ còn cố hỏi: “Vậy vì sao lại không cho Nhan nhi ở lại?”

Dương Mạc Tuyền liền đỏ mặt, cái này bảo nàng phải trả lời thế nào đây? Bế Nguyệt vẫn còn bên cạnh, sợ là vẻ quẫn bách của nàng lúc này đều bị nhìn ra, nhưng ngàn lần đừng hiểu lầm mới tốt.

Lăng Tử Nhan rõ ràng đầy một bụng ý nghĩ xấu xa, cố tình trên mặt lại giả vờ vô tội: “Bên ngoài lạnh vậy, chẳng lẽ người muốn Nhan nhi ra ngoài chịu rét nữa sao?”

Dương Mạc Tuyền phân vân khó xử, không đành lòng để nàng cảm lạnh, nhưng cho nàng ở lại thì có vẻ không ổn lắm.

Vẫn là Bế Nguyệt đi ra hoà giải: “Thiếu nãi nãi, người để tiểu thư ở lại đi, nếu tiểu thư mà bệnh, nàng chịu khổ thì người cũng phải vất vả. Phu nhân không ở nhà, hạ nhân chúng ta cũng chỉ có thể bưng trà đổ nước, thiếu nãi nãi chiếu cố nàng là hợp tình hợp lý rồi, cần gì phải bắt nàng về phòng, ở lại đây thuận tiện chiếu cố không tốt hơn sao?”

Dương Mạc Tuyền vốn là người sợ bị người đàm tiếu, giờ nghe Bế Nguyệt nói thế mới nhận ra mình có tật giật mình, nàng là đại tẩu của Nhan nhi, chiếu cố nàng vốn là chuyện nên làm, huống chi Nhan nhi chính là bởi vì nàng mà chịu lạnh, về tình về lý hẳn phải giữ nàng lại để chiếu cố mới đúng, liền nói: “Được rồi, đêm nay Nhan nhi ở lại đi. Bế Nguyệt, ngày mai ngươi đến báo với tiên sinh, nói Nhan nhi xin nghỉ hai ngày, khi nào hết bệnh sẽ lại đi học cầm.”

Bế Nguyệt đáp ứng rồi lui ra ngoài.

Lăng Tử Nhan cao hứng đến nỗi thiếu chút nữa cười ra tiếng, lại sợ bị nàng nhìn thấy nên cả người đều chui vào chăn, trong lòng lại nghĩ, vẫn là Bế Nguyệt thông minh hiểu ý người khác nhất, nếu nha đầu Lạc Nhạn kia có một nửa trí thông minh của nàng thì tốt rồi, về sau còn có thể giúp mình làm nhiều việc.

Dương Mạc Tuyền cởi ngoại sam, nằm xuống phía bên ngoài, thấy cả người Lăng Tử Nhan đều chôn trong chăn, nghĩ nàng lạnh liền nói: “Nhan nhi, đưa tay cho ta.”

Lăng Tử Nhan không biết nàng muốn làm gì, ngoan ngoãn đưa tay cho nàng.

Dương Mạc Tuyền nắm tay Lăng Tử Nhan, quả nhiên ngón tay lạnh lẽo, liền đặt trong lòng bàn tay mà ôm lấy, nói: “Ngươi nha, làm việc luôn bốc đồng như thế, lần này may mắn chỉ là mắc mưa, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi bảo ta làm thế nào có thể an tâm được đây?”

Lăng Tử Nhan hướng người nàng dịch tới: “Chỉ là ta lo lắng cho tẩu tẩu, không tìm thấy ngươi đương nhiên ta hoảng sợ, người lại không có võ công, nếu bị kẻ xấu khi dễ thì phải làm sao?”

Dương Mạc Tuyền nhìn nàng một hồi lâu mới nói: “Mỗi ngày ta đều ở Vương phủ, sao có thể bị người khi dễ được? Dù sau này gặp phải phiền toái, không phải còn có ngươi…ca ca ngươi bảo hộ ta sao?

Lăng Tử Nhan đột nhiên nghe thấy nàng nhắc tới ca ca, trong lòng chấn động, từ khi xác định tình cảm trong lòng mình đến giờ liền chỉ một lòng thầm nghĩ học cầm thật giỏi, sau đó đuổi Trương Hằng đi, lại đã quên mất nàng là thê tử của ca ca, tuy không biết ca ca chạy đi đâu, nhưng một ngày nào đó cũng sẽ về, vậy nàng cũng sẽ trở về bên cạnh ca ca sao? Ngẩng đầu nhìn Dương Mạc Tuyền, chỉ thấy nàng đang nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ trìu mến, trái tim không khỏi đập “thình thịch”, rút tay lại ôm lấy eo nàng, vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ giọng nói: “Tẩu tẩu, ngươi trăm ngàn lần đừng bỏ rơi Nhan nhi.”

Dương Mạc Tuyền vô ý nhắc tới Lăng Tử Hạo, cũng lại một phen phiền muộn, nhìn Lăng Tử Nhan đột nhiên ôm mình, chiếc cổ mẫn cảm bị mấy sợi tóc của nàng cọ phải, đáy lòng liền nổi lên cảm giác khác thường, lập tức muốn tách ra, nhưng dù cách y sam cũng có thể cảm giác được thân thể nàng lạnh lẽo, lại cảm thấy không đành lòng, liền để nàng tuỳ ý ôm. Thân thể dần dần cứng ngắc, cố nâng lên tinh thần nghe nàng nói chuyện, nghĩ nàng nói chuyện hôm nay, liền đáp: “Về sau ta đi đâu cũng sẽ nói cho ngươi biết là được, ngươi cũng đừng chạy nháo khắp nơi.”

Lăng Tử Nhan biết nàng hiểu lầm ý mình, kỳ thật nàng muốn nói là cả đời này cũng không được bỏ rơi nàng, nhưng giờ nói như thế tựa hồ còn hơi sớm, nàng còn chưa rõ được tâm ý tẩu tẩu, nếu đột nhiên đem tình cảm trong lòng nói cho nàng, chỉ sợ nhất thời nàng khó có thể chấp nhận, về sau cũng sẽ không để ý tới mình nữa, vậy thì thực phiền toái. Lại nói, ôm nàng thực thoải mái, vòng eo mảnh khảnh, ôm vừa một vòng tay, đầy cả cõi lòng, cần cổ bóng loáng nhẵn nhụi nõn nà, hơn nữa còn tràn ngập mùi hương thơm ngát, tuyệt vời tới mức nói cũng lười muốn nói.

Nhất thời hai người đều lâm vào trầm mặc, không khí ái muội tuỳ ý lan tràn.

Vẫn là Dương Mạc Tuyền cảm thấy không ổn trước, vòng tay đang ôm lấy mình chẳng những càng ngày càng chặt, đã thế còn ở cách quần áo không an phận mà vuốt ve, còn đầu Lăng Tử Nhan đang dựa vào cổ nàng cũng càng ngày càng cúi xuống thấp, rốt cục nhịn không được phải mở miệng, nhẹ giọng nói: “Nhan nhi, có thể buông ta ra không?”

Kỳ thật Lăng Tử Nhan cũng không tốt như bề ngoài, tâm khẩn trương đến nỗi sắp nhảy khỏi cổ họng mất, đáy lòng sinh ra một đoàn nhiệt hoả vô danh, muốn làm cái gì đó nhưng lại không dám, chỉ có thể cố gắng đè nén, nghe được lời Dương Mạc Tuyền liền ngẩng đầu, lại chỉ thấy cằm của nàng, tách ra xa một chút mới có thể thấy khuôn mặt nàng. Chỉ thấy gương mặt nàng ửng hồng khác thường, lòng không khỏi động.

Dương Mạc Tuyền giải thích: “Ngươi ôm ta như vậy ta không quen, không thẻ ngủ được, nếu ngươi cảm thấy lạnh thì ta lại đi lấy thêm cái chăn nữa.”

Lăng Tử Nhan sát lại bên tai nàng, cười nói: “Ôm nhiều sẽ thành thói quen”, bất quá vẫn buông nàng ra, quay lưng về phía nàng, nắm chặt bàn tay, hít sâu một hơi, bình ổn hơi thở khẩn trương dồn dập nãy giờ, vừa rồi thiếu chút nữa đã đè tẩu tẩu xuống rồi, trong lòng lại thầm hô đáng tiếc.

Dương Mạc Tuyền thấy nàng đột nhiên xoay người sang chỗ khác, tưởng nàng giận dỗi, lòng lại mềm nhũn, đành nói: “Ngươi ôm cũng được thôi, có điều…có điều đừng ôm quá chặt.”

Lăng Tử Nhan cười thầm trong lòng, tẩu tẩu thực sự là người mềm lòng, thế này đương nhiên nàng không khách khí nữa, ôm ôn hương nhuyễn ngọc tất nhiên so với ôm chăn tốt hơn nhiều. Quay người lại ôm lấy nàng, bất quá đã không còn ý nghĩ không an phận gì nữa, trong chốc lát liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Nhưng thật ra Dương Mạc Tuyền lại thầm phân vân, không biết đây có phải là một quyết định sai lầm không, xoay qua xoay lại, trằn trọc không yên, một đêm ngủ cũng chập chờn.

Lăng Tử Nhan tỉnh lại trước, phát hiện mình không ôm Dương Mạc Tuyền nữa, nhưng những ngón tay lại đan xen với bàn tay nàng cùng một chỗ, đột nhiên tâm sinh cảm giác thoả mãn. Nếu đã nắm chặt, vậy về sau nàng sẽ không bao giờ buông tay nữa. Gác đầu lên cánh tay, không kiêng nể gì ngắm nhìn dung nhan mỹ nhân say ngủ, càng nhìn lòng càng yêu thích, liền nổi lên ý xấu, muốn thừa dịp nàng ngủ mà vụng trộm hôn nàng một cái. Sao biết vừa mới tới gần, còn chưa kịp tới gần mà Dương Mạc Tuyền đã tỉnh, bất quá ánh mắt như phủ sương mờ, tựa hồ không nhận ra ý đồ gây rối của nàng. Thầm le lưỡi, trên mặt lại tràn đầy ý cười, chăm chú nhìn Dương Mạc Tuyền.

Dương Mạc Tuyền tỉnh dậy, đầu tiên là đưa tay sờ trán của Lăng Tử Nhan, phát hiện trán nàng nóng bỏng liền vội vàng bắt nàng nằm xuống, chính mình đứng dậy tìm Bế Nguyệt đi thỉnh đại phu.

Bế Nguyệt đứng ngoài cửa đợi, Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn lo lắng suốt một đêm, đã tới đây từ sáng sớm, nghe được Dương Mạc Tuyền phân phó đều lập tức đi ngay.

Tuy Lăng Tử Nhan bị phong hàn nhưng lại chẳng hề thấy khó chịu, trong lòng đã sớm hạ quyết tâm, thừa cơ ốm nghỉ thêm vài ngày.

Lăng Viễn Kiếm cũng phái người đến hỏi xem nàng thế nào, nghe nói bệnh không nhẹ, lập tức phái người đi Kim Lăng thông tri cho Từ Liễu Thanh biết.

Lăng Tử Nhan phát hiện ra chỉ cần cả đời này nàng bệnh thì Dương Mạc Tuyền nhất định sẽ che chở nàng mãi mãi, trong lòng thầm ước gì bị bệnh mới tốt.

Lạc Nhạn hầu hạ nàng uống thuốc, Lăng Tử Nhan cảm thấy nhàm chán, nhìn cây tiêu vĩ cầm trong góc liền nói với Dương Mạc Tuyền: “Tẩu tẩu, ngươi đánh đàn cho ta nghe đi!”

Dương Mạc Tuyền căn bản đang đọc sách, nghe nàng nói thế liền đáp ứng, ngón tay bát huyền cầm, tiếng đàn lập tức vang lên, uyển chuyển du dương, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật là dễ nghe, so với cầm nghệ của Trương Hằng thì chỉ có hơn mà không có kém.

Lăng Tử Nhan lấy làm kỳ hỏi: “Tẩu tẩu, cầm nghệ của người tốt như vậy, vì sao còn muốn học cầm với lão sư?”

Dương Mạc Tuyền cười nói: “Còn không phải vì cha sợ ngươi học cầm bỏ dở giữa chừng nên mới để ta học cùng ngươi sao?”

Lăng Tử Nhan nghe xong cũng không chấp nhận, cứ nghĩ tẩu tẩu cùng Trương Hằng là người quen cũ, chỉ sợ muốn mượn việc học cầm để ôn chuyện đi? Lúc trước chỉ lo Trương Hằng không có ý tốt với tẩu tẩu, lại không biết hắn ở trong cảm nhận của tẩu tẩu có địa vị thế nào, nếu chỉ chiếm một chỗ nhỏ nhoi, vậy thì khó có ảnh hưởng gì, liền nói: “Về sau ta không học với lão sư nữa, tẩu tẩu dạy ta đi, ta còn có thể học mau chút.”

Dương Mạc Tuyền cười: “Cầm nghệ của ta đều là do Hằng ca ca dạy, đương nhiên huynh ấy dạy sẽ tốt hơn ta rồi. Hơn nữa ta không biết kì nghệ, dĩ nhiên phải học cùng.”

Trong lòng Lăng Tử Nhan lại càng nảy sinh tư vị không nói rõ được, đã biết chuyện trước kia là như thế, nhưng cứ nghĩ đến việc Trương Hằng dạy nàng đàn, nhất định là sớm chiều tương đối, tâm tựa như bị mèo cào một nhát, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.

Dương Mạc Tuyền thấy nàng không nói lời nào, trên mặt còn mang theo vẻ căm giận, nghĩ nàng trong lòng còn ghi hận chuyện xưa, liền nói: “Tuy ngày ấy đón dâu ngươi đã đánh Hằng ca ca, bất quá Hằng ca ca là người tốt, sẽ không mang thù, cho nên hắn dạy ngươi cầm nghệ cũng nhất định sẽ hết sức tận tâm.”

Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn đứng bên cạnh hầu hạ, lúc này nghe thấy mới biết được thì ra vị tiên sinh mới tới chẳng những quen biết Quận Vương phi mà còn bị Quận chúa đánh, thật sự là việc không ngờ tới, không biết lão gia phu nhân mà biết thì còn có thể giữ hắn ở lại không.

Đang nói chuyện thì thấy Từ Liễu Thanh mang theo vài gã gia đinh đến, vừa vào cửa liền hỏi: “Nhan nhi, bệnh của con đã đỡ hơn chưa?”

_Hết chương 21_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.