Nghe Minh Vũ nói như vậy, trong ánh mắt Băng Cơ cùng Mặc Dạ cũng thoáng hiện nghi hoặc cùng lo lắng. Họ cùng nhìn Liễu Khanh Nhan một bộ dáng thờ ơ, trong nội tâm thở dài.
Bởi vì phải tập trung đối phó A Nô chuyện trường sinh cũng rất nhanh bị ném sau ót.
Không ngừng lặp lại, không ngừng lần nữa khép lại, hoàn hảo không tổn hao gì. Mọi người đầu tiên là kinh hãi, cuối cùng biến thành bó tay. Cứ như thế chỉ có thể bị A Nô làm kiệt sức.
“Xong rồi, xong rồi, đụng phải một quái vật đánh không chết, chúng ta phải cùng phải cùng hắn dây dưa đến bao giờ?”
Minh Vũ vẻ mặt khổ sở.
Mọi người đã dùng hết phương pháp vẫn không ăn thua. Giờ phút này, dù là Mặc Dạ có tu vi thâm hậu nhất cũng không thể làm gì được. Thật sự ứng với câu “Người mạnh sẽ có người mạnh hơn“.
Liễu Khanh Nhan nhìn về phía hồ lô bên hông Mặc Dạ, nói.
“Tử Hiên hiện tại như thế nào. Nếu hắn đã khôi phục, cũng đừng để hắn ở bên trong, cho hắn ra tham gia cuộc vui cùng mọi người đi.”
“......”
Mọi người khó hiểu nhưng không nói gì. Tử Hiên kỳ thật ở trong hồ lô cũng đã chữa trị tốt rồi, chuẩn bị ra xem cuộc vui. Hắn nghe Khanh Nhan nhà hắn nói như vậy, liền giật mình.
“Khanh Nhan nghĩ tới ta sao? Ta biết rõ Khanh Nhan đối với ta tốt nhất, dù xảy ra chuyện gì cũng nghĩ tới ta. Ta thật sự quá cảm động, không biết nói gì......”
Tử Hiên vừa ra liền bộc lộ cảm xúc vui khôn tả.
Đáng tiếc, Liễu Khanh Nhan hoàn toàn không thể để ý tới tâm tình của hắn. Hơn nữa tình huống trước mắt nguy cấp, đâu còn có nhàn hạ mà nói những lời tình cảm này.<HunhHn786>
“Ngươi nghĩ sai rồi. Ta chỉ thấy chúng ta thiếu người, nên tìm người đến hỗ trợ. Nhiều người sẽ tăng lực lượng. Tuy có thể không trông cậy được, nhưng có đôi khi vẫn có chút công dụng.”
Lời nói trắng ra xác thực đủ đả kích người.
Minh Vũ vui sướng vô cùng.
Tử Hiên hơi giật giật, miệng mấp máy muốn cố gắng nói nhưng không ra lời.
Hắn mới không phải chỉ có chút công dụng. Chẳng lẽ trong mắt Khanh Nhan, hắn là nhân vật không thể nào trông cậy được. Hắn nhìn về phía Băng Cơ cùng Mặc Dạ. Chẳng lẽ Khanh Nhan nhà hắn thích chính là loại nam nhân cường thế sao?
Tử Hiên lập tức vô cùng khổ sở.
Xem ra để trở thành một nam nhân cường thế, hắn còn cần phải nỗ lực thêm.
“Làm như vậy thật sự không phải biện pháp, ngược lại hắn càng thích thú. Tiếp tục như thế nhất định sẽ bị hắn đánh bại.”
Tử Hiên đề nghị. Hắn chỉ quan sát một hồi đã nhìn ra thực lực của A Nô.
Huyền Minh gật đầu.
Lúc này đến thời điểm tia nắng ban mai xuất hiện chỉ còn một canh giờ. Nói cách khác Tiểu Ngư Nhi của hắn cũng chỉ còn tồn tại một canh giờ thôi.
Trong lòng Huyền Minh vô cùng nóng nảy, mặt lại lạnh như băng.
“Huyền Minh, không có chuyện gì đâu. Nếu như có thể ta tin ở thời khắc cuối cùng sẽ có kỳ tích. Nếu như không thể, chỉ sợ cả đời này cũng không được. Huyền Minh, ngươi biết không, ngươi có thể tới chỗ này, ta đã rất vui rồi. Tiểu Ngư Nhi không muốn Huyền Minh khổ sở. Hiện tại chúng ta ít nhất còn có một canh giờ không phải sao, phải trân trọng thời gian bên nhau.”
Tiểu Ngư Nhi lên tiếng an ủi.
“...... Tiểu Ngư Nhi, ngươi đi theo ta đã chịu khổ. Huyền Minh luôn thấy rất may mắn khi ông trời cho ta gặp gỡ ngươi. Ta muốn đối đãi với ngươi thật tốt. Ta luôn ghét thời gian chưa đủ dài. Bây giờ thời gian lại không còn, ngươi nói đây có phải ông trời đang trách phạt chúng ta không.”
Huyền Minh xoa xoa huyệt Thái Dương phát đau nhức.
Hắn luôn cho rằng sẽ mãi sống cùng Tiểu Ngư Nhi. Dù cho như thế nào, chỉ cần kiên trì là có thể cho Tiểu Ngư Nhi hạnh phúc, để cho Tiểu Ngư Nhi vĩnh viễn vui cười hạnh phúc, vĩnh viễn sống vô tư lự.
Người phàm hết thẩy đều phải sinh lão bệnh tử, nên không thể mãi bên nhau. Mà hắn và Tiểu Ngư Nhi là yêu cùng người. Huyền Minh hoài nghi Tiểu Ngư Nhi đi theo hắn là không đúng.
Ôm lấy cái người đang tự rối rắm, Tiểu Ngư Nhi bĩu môi hôn lên mặt hắn một cái.
“Huyền Minh ngu ngốc, Huyền Minh điên khùng, Huyền Minh nhát gan. Huyền Minh thông minh, Huyền Minh xảo trá, Huyền Minh lãnh khốc đã đi nơi nào? Tại sao biến thành một người nhát gan, chỉ biết tự trách. Ngươi không muốn ta nữa sao? Ngươi xem ta là ai? Từ lúc gặp ngươi, ta đã không có hối hận. Tuy đi theo ngươi cũng chịu một ít đau khổ, nhưng ta cũng có thời gian ngọt ngào, mà so ra còn nhiều hơn đau khổ. Huyền Minh cũng đừng tự coi nhẹ mình. Ngươi như vậy Tiểu Ngư Nhi không thích đâu.”
Bị người yêu nói như vậy, Huyền Minh lập tức thanh tỉnh, bất quá là nhất thời mà thôi.
“Tiểu Ngư Nhi nói rất đúng, là Huyền Minh thất bại, lộ vẻ muốn lùi bước.”
Huyền Minh nói, Tiểu Ngư Nhi lại cười.
“Huyền Minh là ngươi như thế nào ta rất rõ ràng. Ngươi là xà yêu, trời sinh thân thể lạnh lẽo. Nhưng từ khi ở cùng ta, thân thể đã ấm áp hơn mấy phần. Ngươi cưỡng chế dùng nội lực tăng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho ta. Dù ta không nói, trong nội tâm rất rõ ràng. Huyền Minh làm gì Tiểu Ngư Nhi đều ghi nhớ trong lòng, chưa từng quên. Tiểu Ngư Nhi thường xuyên nghĩ chỉ cần có Huyền Minh bên mình, dù ta ở nơi nào, bị loại thương tổn nào, thống khổ nào đều cảm thấy ấm áp y như cũ.”
Huyền Minh dùng sức ôm chặt Tiểu Ngư Nhi trong ngực.
Liễu Khanh Nhan rất hiểu ý không có nói chen vào, đi đến một bên, để cho đôi tình nhân đáng thương có không gian nói chuyện.
“Làm sao bây giờ? Tiếp tục như vậy không phải biện pháp. A Nô bất tử, cái Tháp Ngàn Yêu vĩnh viễn không mở ra, chúng ta ở trong này hao tổn thể lực đến chết.”
Mấy người họ thay phiên đi đối phó A Nô. Họ muốn A Nô giảm bớt thực lực, đồng thời cũng có thể kéo dài thời gian.
Sau một thời gian, mấy người đều dùng hết lực, chỉ còn lại có Liễu Khanh Nhan cùng bộ xương khô chưa cùng A Nô giao đấu.
Mặc Dạ là người quyết đấu đầu tiên. Hắn không muốn làm người nhu nhược trước mặt Khanh Nhan. Hắn nhất định phải đứng mũi chịu sào, để tránh sau này bị Khanh Nhan chỉ trích, hay những tên kia có cớ nói hưu nói vượn.
Tử Hiên nóng vội, nếu Khanh Nhan đi đấu có xảy ra cái gì, hắn sẽ khóc chết. Hắn lại nhìn bộ xương khô đứng ngơ ngác, trong nội tâm phát giận.
Tốt lắm, tại thời điểm mấu chốt ngươi liền giả ngu. Bình thường ngươi không phải một bộ dạng súc sinh háo sắc sao? Đến lúc nguy cấp lại do dự không tiến lên. Ngươi đừng ra vẻ đáng thương, thôi giả bộ cho ta!
Ta cho ngươi giả bộ nè!
Tử Hiên cùng Minh Vũ đối đãi kẻ thù mười phần ăn ý.
Hai người chỉ nhìn nhau một cái, liền tính toán ra mưu kế, đều âm thầm động thủ. Một người đánh vào phía sau lưng, một người hung hăng đá vào mông....
Cho ngươi chết!!!
Tử Hiên trong nội tâm hung hăng nói.
Xông lên đi cái bộ xương khô xấu xí. Còn muốn đại thúc bảo vệ ngươi sao? Đứng đó giả đáng thương!
Minh Vũ Tâm chửi rủa trong lòng.
Không đợi Liễu Khanh Nhan bước ra, bộ xương khô bên cạnh đã bay ra. Nhìn bộ dáng bộ xương khô tựa như muốn cùng A Nô quyết chiến. Liễu Khanh Nhan cảm thán, bộ xương khô này thật đúng là trung thành và tận tâm.
Tử Hiên và Minh Vũ đều có ánh mắt mong chờ.
Bộ xương khô có thể nói là uy phong dũng cảm tiến tới xung trận.
Chỉ có Liễu Khanh Nhan không biết rõ tình hình.
Mặc Dạ yên lặng nhắm mắt lại, đem mặt xoay qua một bên.
Ta không biết bộ xương khô này! Hắn cùng chúng ta không hề quan hệ!
Ngay khi cách A Nô hai bước, không biết vì sao bộ xương khô trượt chân, tứ chi chổng lên trời, không đứng dậy được.
Đầu tiên A Nô sững sờ, sau đó ôm bụng cười to.
“Ha ha ha ha, các ngươi thật đúng là biết diễn trò, phái một bộ xương lên sân khấu. Ta thật sự là phục các ngươi, trò vậy các ngươi cũng nghĩ ra. Ha ha...... Thật sự là buồn cười......”
Bình thường linh hoạt lại giống như bị vật gì đó trói buộc, bộ xương khô ngơ ngác, nằm ở trên mặt đất. Cũng không biết phản kháng, hắn để mặc cho A Nô nắm kéo lên.
Bình thường ngoại trừ Liễu Khanh Nhan ra, bất cứ cái gì cũng không tấn công được bộ xương khô này. Nhưng bây giờ lại phát sinh việc quỷ dị, bộ xương khô không có bất kỳ phản kháng nào.
“Ngươi...... Ngươi, tại sao lại như vậy......”
A Nô ôm bộ xương khô, chấn kinh. Hai tay của hắn ức chế không nổi phát run, có âm thanh như khóc phát ra từ cổ họng.