Trải qua hóa ma, tam giới sinh linh đồ thán, bất kể là giới nào thương vong cũng rất nhiều. Thoáng qua một cái, tam giới đều an phận thủ thường, đều tự tu thân dưỡng tính.
Ở yêu giới.
Người còn chưa thành ma như Minh Lạc Uyên trải qua trận thanh lộc tàn khốc cả người hoàn toàn cởi bỏ bản chất vốn có, trở nên càng lạnh lùng tiêu sát.
Chém giết như điên hoàn toàn trái ngược với bình thường thấy sai mới giết. Như được tôi luyện ở Địa ngục, trong vòng một tháng không có gián đoạn sự giết chóc. Minh Lạc Uyên chầm chậm biến hóa.
Tính cách trở nên âm tàn độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa trở nên không có tính nhẫn nại, hở chút là tức giận phất tay giải quyết. Quả thực thành là một người hung bạo.
Cái linh hồn bị đè nén ở nơi sâu nhất kia càng ngày càng lớn mạnh, vốn chỉ chiếm một góc nhỏ, hiện tại có thể cùng hắn lộ ra. Bình thường, Minh Lạc Uyên còn khống chế được, nhưng vào thời điểm hóa ma, ý chí của hắn yếu kém đáng thương. Hắn hoàn toàn chỉ biết giết chóc như con rối.
Bởi vì thân thể bị dùng chung, liên quan đến sinh tồn, khi tánh mạng ở thời khắc nguy cơ cái linh hồn kia cũng đứng ngồi không yên, nhảy ra cưỡng chế chiếm dụng thân thể.
Minh Lạc Uyên bản tính ỷ lại, nghĩ có thể khống chế linh hồn kia ở chỗ sâu nhất, cuối cùng bị thất bại.
Hiện tại mỗi bên đều có thể dùng một nửa thời gian, mà quyền sử dụng của Minh Lạc Uyên đang không ngừng giảm bớt. Nếu tiếp tục còn như vậy Minh Lạc Uyên rất có thể bị cái linh hồn kia cắn nuốt sạch.<HunhHn786>
“Ngươi thật sự là quá hèn hạ, lúc trước chúng ta đạt thành hiệp nghị, vì sao ngươi có thể đổi ý?”
Minh Lạc Uyên oán hận cắn răng, vì chính mình sai lầm mà ảo não.
Trong khi đó ý thức sâu kín truyền đến một tiếng cười đắc ý.
“Không có biện pháp, hèn hạ chính là giấy thông hành, chẳng lẽ ngươi không thể thông minh một chút sao, có lợi ích ngươi còn muốn ta làm quân tử.”
“Rất tốt, đã như vậy lần sau ta cho ngươi nếm thử đau đớn khi linh hồn bị xé nát!”
“Thật không? Ta đây chờ, nhìn xem đến cuối cùng bị thua sẽ là ai. Ngươi nhìn ngươi đi, thật sự yếu ớt đáng thương, linh hồn vô lực như vậy, chỉ có thể dùng ngôn ngữ uy hiếp ta, có bản lĩnh ngươi hãy dùng hành động đến đánh bại ta. À, đúng rồi, ngươi còn có một sư phó mỹ nhân, chờ ta cướp được thân xác này, sư phó mỹ nhân sẽ thuộc về ta, xem ngươi còn kiêu ngạo tới khi nào.”
Giọng cười mười phần đắc ý.
Minh Lạc Uyên trầm mặc thật lâu sau đó chìm vào trong bóng tối. Ý thức của hắn còn tồn tại, có thể biết rõ ràng thân thể đang làm cái gì, nhưng bất lực ngăn cản, chỉ có thể yên lặng nhìn chuyện phát sinh.
Quyền chủ động lần nữa mất đi.
Khanh Nhan...... Cho dù hiện tại không thể đi tìm, nhưng ta cũng không thể để Khanh Nhan bị nguy hiểm. Chờ sự tình giải quyết xong, ta sẽ tiếp tục đi tìm. Khanh Nhan phải chờ ta.
Hạ quyết tâm, Minh Lạc Uyên thoát khỏi nội tâm tối tăm, cũng không quản cái linh hồn kia cướp đoạt thân thể làm cái gì, toàn tâm dấn thân vào tu luyện. Hắn muốn thừa dịp có cơ hội tốt này, đem tu vi nhanh chóng tăng lên, chỉ có như vậy mới có khả năng làm thứ khác.
Ở Thần Tích Tuyết Phong.
Tuyết vẫn rơi dày như cũ, ngàn dặm đóng băng trắng xóa. Trời đất đều một màu trắng xóa.
Mà bên trong sơn động, nơi Băng Cơ cùng mọi người đang ngồi lại ấm áp như mùa xuân, họ còn đang thưởng thức trà.
Cuối cùng Lạc Hồng Bụi dùng nguồn gốc linh khí để trao đổi, Lan Thương thì đưa ra tầng thứ nhất Ma Tâm Tuyệt Học của Ma Đế, Băng Cơ mới thấy hứng thú.
Thảo luận xong, Băng Cơ nói muốn đi luyện đan, mấy người còn lại cũng chuẩn bị lui xuống. Vài nô bộc đẩy một xe lăn đến khiến mọi người đều có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ Băng Cơ là người bị liệt?
Băng Cơ không phải xưng là diệu thủ thần y sao, y thuật rất cao, có thể trị bệnh cho người khác, sao hai chân mình không thể trị.
Hơn nữa, Băng Cơ tu vi thâm hậu như thế, đả thông Lục Mạch hai chân hẳn là không thành vấn đề. Nhưng người này hết lần này tới lần khác trị được tất cả chứng bệnh của người khác, lại không trị được cho bản thân sao?
“......”
Người hầu đẩy xe lăn đi một đoạn, lúc này Băng Cơ quay đầu lại nói.
“Đúng rồi, ta đã quên một chuyện, về mắt của hắn.”
Nụ cười của Băng Cơ có vài phần giảo hoạt cùng đắc ý, làm người ta thấy ngứa ngáy trong lòng.
Lạc Hồng Bụi thấy sợ hãi. Tuy ánh mắt không tập trung vào hắn, nhưng mà hắn biết tính tình Mặc Dạ. Có lẽ trong mọi người, duy nhất chỉ có Liễu Khanh Nhan là Mặc Dạ chịu nhún nhường. Đối với những người khác, ánh mắt Mặc Dạ lộ vẻ vô tình cùng cay nghiệt.
“Ngươi nói xem, là cái gì, chúng ta sẽ tận lực dựa theo ý của ngươi mà đi làm.”
Chỉ cần có thể chữa tốt mắt cho Liễu Khanh Nhan, hắn sẽ không để ý việc Băng Cơ sai bảo.
“Ánh mắt của hắn hẳn là bị vật gì đó ăn mòn, lớp bao bọc mỏng manh bên ngoài con ngươi đã tróc ra, có thể nói là tình trạng rất xấu. Chỉ còn một cách, có một phương pháp có thể vãn hồi, chính là tìm được nguồn gốc vật đã ăn mòn mắt của hắn......”
Lạc Hồng Bụi tranh thủ thời gian mở miệng nói:
“Là một yêu quái phun mực, còn có rất nhiều xúc tua......”
“Được rồi, hiện tại quan trọng nhất là lấy được mật của yêu vật kia, đem mật nhỏ vào mắt hắn mới có thể tẩy trừ độc tố của yêu vật.”
Mặc Dạ luôn im lặng lúc này mở miệng.
“Còn thời gian bao lâu?”
“Nếu như ngươi muốn mắt của hắn nhanh khỏi thì tìm được càng sớm càng tốt tìm, cơ hội càng lớn. Hơn nữa ta cũng không dám cam đoan mắt của hắn thật sự khôi phục hoàn toàn. Ta cho ngươi thời gian là một tháng, trong một tháng này ngươi phải bắt được yêu vật lấy mật đưa đến trên tay ta, mỗi ngày qua đi khả năng mắt của hắn bị mù càng tăng. Sau một tháng mắt của hắn sẽ hoại tử toàn bộ, lúc đó ta cũng không có cách nào trị liệu.”
“Được rồi, ta sẽ đi.”
Mặc Dạ nói thật nhỏ.
Ở chỗ hắn không có trông thấy Băng Cơ lộ ra nụ cười gian trá.
Không nghĩ tới người đứng đầu tam giới như Mặc Dạ, cũng sẽ có lúc phải cúi đầu nghe lời hắn. Mặc Dạ thật sự cho rằng mật yêu vật kia có thể trị được mắt sao, thật sự là buồn cười. Sao hắn lại không dùng đầu óc suy nghĩ, đã là thần y mà chút độc dược này cũng trị không được, vậy danh xưng thần y không phải là bị hủy sao.
Người hầu đẩy xe lăn đi, công tử toàn thân màu trắng như bay xuyên qua rừng hoa đào, những cánh hoa tung bay lên cao rồi rơi xuống......
Mặc Dạ cúi người nhìn Liễu Khanh Nhan, có chút không muốn. Nhẹ nhàng vuốt ve gò má người này, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể, có chút lưu luyến.
“Ta đi đây......”
Hắn ở bên tai của Liễu Khanh Nhan nói thật nhỏ. Liễu Khanh Nhan vẫn giống như không có nghe được.
“Chờ ta, mấy ngày nữa ta sẽ trở lại.”
Đứng lên, Mặc Dạ nhìn về phía Lạc Hồng Bụi, trịnh trọng phân phó.
“Ta không ở đây một thời gian, ngươi phải chăm sóc tốt cho hắn, nếu ta trở lại hắn thiếu một sợi tóc, ta liền bầm thây ngươi vạn đoạn!”
“Yên tâm, cho dù ngươi không nói ta cũng biết rõ, Khanh Khanh so với tánh mạng của ta còn quan trọng hơn. Ta làm sao để hắn có bất kỳ sơ xuất nào, trừ phi là ta chết.”
Lời này hiển nhiên là điềm xấu, bất quá Mặc Dạ chỉ để ý an nguy của Liễu Khanh Nhan, người khác vì Liễu Khanh Nhan làm như vậy theo lý cũng là bình thường.
“Nhớ kỹ lời ngươi nói!”
Vung tay áo ra, quay đầu lại lần nữa nhìn về phía Liễu Khanh Nhan ngồi bất động, không có lưu luyến nhiều hơn nữa, thân ảnh Mặc Dạ biến mất rất nhanh.
Xuyên qua Tuyết Sơn, sau đó là nhân giới, lại là tiên giới, với tu vi của Mặc Dạ bốn năm ngày là đủ rồi.
Không biết vì sao, Lạc Hồng Bụi thấy hoảng sợ, cảm giác lần này cần tới mình, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Hắn nhớ lại ánh mắt kiêng kị sợ hãi của Lan Thương, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, Lan Thương tu vi cao, bản thân cao ngạo, sao lại có thể ăn nói khép nép như vậy?