Không chỉ Liễu Khanh Nhan trong nội tâm suy đoán như vậy, hai người còn lại trong lòng cũng là nghi hoặc.
Khi nghe Lan Thương cung kính trả lời, thái độ có thể nói là so với Phạn Ngữ còn tốt hơn, Lạc Hồng Bụi muốn rớt cả cằm xuống đất.
“Được, được, chúng ta không vội, quấy rầy đến Tuyết Thần đại nhân là chúng ta sai mà. Thanh Viễn đại nhân nói phải, chúng ta nghe theo sự sắp xếp của đại nhân.”
Thấy Lan Thương thức thời, người gọi là Thanh Viễn đại nhân cũng không có làm khó. Hơn nữa hắn còn có chuyện khác, cũng không muốn vì vài người lạ lẫm trước mặt mất đi thời gian, đơn giản phân phó người hầu sau lưng.
“Mấy người các ngươi sắp xếp phòng cho khách, chiêu đãi một chút, nếu có bất luận sơ xuất gì, các ngươi biết rõ sự lợi hại của ta.”
“Dạ!”
Tất cả đều nghiêm túc trả lời, giọng còn có chút sợ hãi run rẩy.
Lạc Hồng Bụi nhìn những người hạ nhân kia run rẩy, thực không có nhiều lời để nói.
Thanh Viễn nhìn thấy sự tình cũng giải quyết xong, cũng không nói gì, phất tay áo rời đi.
Bọn họ lúc này đi qua cầu gỗ màu hồng, phía dưới là một dòng sông yên ả. Cũng không biết nước sông này từ chỗ nào đến, lại có nhiều đóa hoa sen màu trắng, nở ra rất đẹp. Trong nước còn có cá bơi lội, mấy đôi uyên ương chơi đùa ở phía xa nhìn cực kỳ thú vị.
Cây cầu có mái vòm có hành lang thật dài, khúc khuỷu, hai bên hành lang là hàng cột tao nhã. Liễu Khanh Nhan bị người nắm tay dắt đi, đi tới đi tới thỉnh thoảng lướt qua mấy khóm trúc, Mặc Dạ liền nhìn không được cứ bị vướng víu liền ôm người vào trong ngực. Liễu Khanh Nhan cũng không có giãy dụa, ngược lại rất yên tĩnh.
“Tới rồi, mấy vị nơi này có bốn phòng, đều là phòng liền kề, nếu có cần gì cứ ra bên ngoài gọi một tiếng, hoặc là đánh chuông bên trong, chúng ta sẽ biết được.”
Tổng cộng có tám nam tử, bốn nữ tử, đầu lĩnh là một nha đầu, cúi thân người cung kính. Cửa phòng đều tự mở ra, sau đó họ lui ra, trong chớp mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Lạc Hồng Bụi mười phần khó hiểu. Đây là cái tình huống gì?
Lan Thương ra hiệu bảo đi vào trước nói sau. Mấy người còn lại không có bất kỳ ý kiến gì.
Lan Thương đợi mấy người tiến vào phòng hết liền đóng cửa lại.
“Được rồi, hiện tại có gì nghi hoặc cứ nói đi, đêm nay không nói ngày mai sẽ không có cơ hội.”
Chẳng lẽ là giết người diệt khẩu?
Lạc Hồng Bụi buồn bực.
“Hắn đã đem nơi này và bên ngoài ngăn cách, chúng ta bây giờ nói chuyện bên ngoài nghe không được. Nơi này mỗi người đều rất lợi hại, mà ngay cả một hạ nhân cũng không thể coi thường được. Chủ nhân Thần Tĩch Tuyết Phong là người tính tình không tốt, ta tạm thời còn chưa muốn chọc giận hắn.”
“À......”
Giọng Lạc Hồng Bụi như đồng tình, hắn cảm thấy càng lúc càng mệt, buồn ngủ muốn híp mắt.
“Tính tình như vậy thật không xong, tội gì phải tới tìm hắn chịu tội. Trong thiên hạ này chẳng lẽ chỉ có một mình hắn trị được sao.”
Mặc Dạ ngồi ở một bên không nói gì, cầm chén trà trong tay.
“Theo ta biết, trong thiên hạ này y thuật của hắn lợi hại nhất.”
Như vậy à, cũng không biết là thật hay là giả. Lạc Hồng Bụi trong lòng lặng lẽ nghĩ như vậy.
“À? Tòa nhà bằng băng chúng ta nhìn thấy, cũng không biết bên trong là những người nào, thoạt nhìn vô cùng tráng lệ. Chúng ta chỉ có thể ở những phòng này, cũng không biết có phải chủ nhân xem thường chúng ta hay không.”
Lạc Hồng Bụi ai oán nói.
“Cái này thì ta không biết. Lần trước tới đây không có thấy tòa lầu các bằng băng kia. Nói cũng thật kỳ quái, chủ nhân Thần Tích Tuyết Phong cũng không hợp với lộng lẫy phô trương quá mức như vậy. Hơn nữa, ta cảm thấy hắn hợp với thanh nhã đơn giản. Loại hoa hòe gì đó, hắn không thích.”
“Làm sao ngươi biết tinh tường như vậy, có lẽ hắn thay đổi khẩu vị cũng không chừng, không chừng có người thích cái khối băng lạnh chết người kia.”
Lạc Hồng Bụi cười hì hì nói chen vào.
“Ngẫm lại, ai mà tốn hao nhiều khí lực đi xây một tòa lầu các lớn như vậy, ngoại trừ chủ nhân nơi này ai có thể khoe khoang ở đây.”
“Cái này cũng khó nói, ở nơi này cao thủ rất nhiều. Hiện tại trời tối rồi, chạy cả một ngày đường cũng mệt đi ngủ thôi, muốn biết thứ gì ngày mai tự nhiên sẽ biết.”
Lạc Hồng Bụi còn muốn nói cái gì nữa, Lan Thương chỉ chỉ Liễu Khanh Nhan.
“Vậy được rồi, ngày mai rồi nói sau. Ai da cũng thiệt là chỉ đến trị liệu, còn phải chịu ủy khuất, điều kiện thấp kém thật sự là thiệt thòi cho Khanh Khanh nhà ta. Đợi mắt tốt hẳn, chúng ta liền rời khỏi chỗ quái quỷ này.”
Ra khỏi phòng Lan Thương, Lạc Hồng Bụi không có nhịn được ngáp liên tục, cùng Liễu Khanh Nhan lải nhải vài câu, liền tìm phòng ngủ, cũng quên sự tồn tại của Mặc Dạ.
Mặc Dạ dĩ nhiên là ngủ cùng Liễu Khanh Nhan. Hắn lấy lý do chiếu cố cùng bảo vệ, Liễu Khanh Nhan bất đắc dĩ, cam chịu hành động bảo vệ này, không có khả năng phản đối.
Bởi vì ban ngày thật sự là cực kỳ mệt mỏi, Liễu Khanh Nhan cũng không có dư thừa tinh lực đi đoán ý tưởng của Mặc Dạ, không có chút áp lực để người ta ôm ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Khanh Nhan là bị lay động mà tỉnh giấc, xoa đôi mắt còn mơ hồ, Liễu Khanh Nhan ngáp một cái.
“Làm sao vậy?”
Tựa như còn chưa biết tình huống như thế nào?
Mặc Dạ cúi nhìn người nào đó. Bởi vì là buổi sáng, sắc mặt còn có chút tái nhợt, làn da thoạt nhìn có chút trong suốt, làm cho người ta có một cảm giác mông lung. Hai má mềm mại áp lên gối đầu nên có chút ửng đỏ, con mắt nửa híp nửa mở, lông mi thật dài chớp động như cánh chuồn chuồn.
Lòng Mặc Dạ ngứa ngáy, cảm thấy giờ khắc này Liễu Khanh Nhan giống như một chú cừu non cực kỳ đáng yêu.
Trong nội tâm mềm nhũn, như là có một dòng chất lỏng chậm rãi chảy qua, hết sức thoải mái. Mặc Dạ không nhịn được vươn tay xoa xoa gò má người nào đó, còn véo véo một chút.
Người nào đó hoàn toàn tỉnh dậy, như mèo con rít gào.
“Ngươi làm gì, bỏ tay ra!”
Nói xong còn hung ác đẩy tay Mặc Dạ ra. Bộ dáng cùng vừa rồi quả thực chính là cách biệt một trời một vực. Liễu Khanh Nhan liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cùng lạnh nhạt của ngày xưa.
Hiển nhiên, Mặc Dạ còn chưa có tiếp thụ sự trở mặt nhanh chóng như thế, lập tức sửng sốt một chút. Trong nội tâm có chút mất mát, thật sự là tiếc nuối.
“Trời đã sáng nên dậy thôi.”
Mặc Dạ nói rất bình tĩnh, nhìn không ra có bất kỳ cảm xúc dao động nào.
“A, biết rồi.”
Mặc Dạ khoác áo ngoài, rửa mặt một chút, liền gọi người chuẩn bị bữa sáng.
Hạ nhân tốc độ rất nhanh, lập tức đem bữa sáng đưa tới.
“Chủ nhân nhà ta nói dùng bữa xong, sẽ đến Xuân Cảnh Các cùng mấy vị công tử nói chuyện.”
“À, được, trong chốc lát sẽ đi. Được rồi, trong này đã không còn chuyện gì, ngươi có thể đi xuống.”
“Dạ.”
Hai người ăn xong bước ra khỏi phòng đã thấy Lạc Hồng Bụi cùng Lan Thương chờ ở ngoài cửa. Lan Thương thoạt nhìn có chút vội vàng không kiên nhẫn. Vành mắt Lạc Hồng Bụi có chút biến thành màu đen do ngủ không ngon, nhưng thấy Liễu Khanh Nhan đi ra, thoáng cái tựa như cây khô héo gặp được mưa, toàn thân đều là nhiệt tình, không một chút mỏi mệt.
“Khanh Khanh, tối hôm qua ngủ như thế nào,“
“À, khá tốt.”
“Vậy là tốt rồi, được rồi, hiện tại chúng ta phải đi gặp chủ nhân nơi này. Phiền toái các ngươi dẫn đường.”
Lạc Hồng Bụi nói với mấy người hầu bên cạnh.
“Mời mấy vị công tử theo nô tỳ đi bên này.”
Giống như tối hôm qua Lan Thương đã nói, chủ nhân nơi này thật sự thích thanh nhã đơn giản, Xuân Cảnh Các quả thật giống cảnh xuân tươi đẹp, tao nhã lịch sự, không hề rực rỡ. Một mái ngói không có bất kỳ khác biệt nào với nhân gian. Bên trong rất ngăn nắp, thuần khiết lịch sự. Cảnh sắc giống như những bức tranh thuỷ mặc, nhàn nhạt mùi thơm mực nước, lộ ra một khí tức thi nhân.<HunhHn786>
Bên trong Xuân Cảnh Các, có rất nhiều lầu các, mỗi cái đều tinh xảo lịch sự, xa xa có thể thấy hoa sen trắng nở rộ. Trong một lầu các giữa hồ, có mấy người ngồi ở trong đó.
Mấy người họ cũng không có chuyện gì, chỉ có Lạc Hồng Bụi phát run, nắm lấy tay Liễu Khanh Nhan, phẫn nộ bộc phát.
“Tốt lắm, hồ ly tinh Tử Hiên kia. Những ngày qua tưởng ngươi đi nơi nào, thì ra ở trong này hưởng lạc cùng mỹ nhân. Ta hỏi ngươi, cái tên quỷ hồ ly, người quái dị trong ngực ngươi là từ đâu tới. Loại mặt hàng này mà ngươi cũng muốn, mắt của ngươi ở dưới chân à!”
Bên tai ong ong, tất cả đều là Lạc Hồng Bụi tức giận rống lên.
Giờ khắc này, Liễu Khanh Nhan cảm giác lỗ tai mình cũng hư mất rồi, bằng không, sao chỉ nghe tiếng Lạc Hồng Bụi, xung quanh an tĩnh đáng sợ.