Liễu Khanh Nhan thấy một người một yêu yêu nhau đã cảm thấy lẫn lộn, nếu không phải xà yêu kia xuống núi làm hại người, thật sự cũng không có nhiều mâu thuẫn. Mấy phen tranh chấp, Liễu Khanh Nhan nhìn ra được xà yêu còn rất có nhân tính, không giống như hung tàn lạnh lùng, đối với thiếu niên phàm nhân tình thâm ý trọng, không khỏi cảm động.
Thiếu niên kia tuy là hút dương khí, nhưng bản tính hồn nhiên thuần khiết, tư tưởng cực kỳ trong sáng, nếu không phải làm ra việc nhẫn tâm như thế, Liễu Khanh Nhan không dám tin trước sau là cùng một người.
Còn có cái động yêu ma, tất cả đều vì thiếu niên này, đây cũng thật kỳ lạ...... Chẳng lẽ thiếu niên có khả năng thuần hóa yêu thú?
Không nói đến thiếu niên này có khả năng gì, Liễu Khanh Nhan muốn nghe thiếu niên nói, để biết nguyên nhân, liền bảo Minh Lạc Uyên ngưng lại hành động.
“Lạc Uyên đừng gây thương hại cho hắn, nghe hắn nói xong động thủ lần nữa không muộn. Ngươi nếu không nghe ta khuyên can, từ nay về sau cũng không cần nghe nữa, ngươi muốn làm chuyện gì ta cũng không cản trở.”
Liễu Khanh Nhan nói lời này có chút tuyệt tình, ý tứ cũng rõ ràng. Minh Lạc Uyên hôm nay cãi lời, ngày khác cũng có thể không cần đếm xỉa sự tồn tại của Khanh Nhan.
“...... Khanh Nhan......”
Minh Lạc Uyên không cam lòng nắm cự kiếm run rẩy, nhìn về phía thân ảnh màu xanh nhạt, bất đắc dĩ gục đầu, thu hồi pháp lực. Yên lặng đứng ở sau lưng Liễu Khanh Nhan, con ngươi hiện lên một tia thống khổ.
Xà yêu vốn nghĩ liều chết, không ngờ Tiểu Ngư Nhi lúc này lại lên tiếng. Huyền Minh trong lòng thầm than, mắng yêu tên tiểu ngu ngốc này! Hắn nghĩ, trước hết đợi Tiểu Ngư Nhi nói xong. Hắn nhìn về phía Minh Lạc Uyên, trong mắt lóe ra hận ý. Lập tức, trực diện đối đầu, hắn và Tiểu Ngư Nhi không thể nắm phần thắng, chỉ có thể chịu đựng.
“Ngươi nói đi dù sao ta cũng có nhiều chỗ không rõ, cố gắng nghe ngươi nói, ta cũng muốn biết chỗ nào sai...... Ta có một chút rất khó chịu, ngươi là người, sao có thể hết lần này tới lần khác thống hận đồng loại, ngược lại ở cùng yêu ma rất tốt, điều này thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng được.”
Liễu Khanh Nhan nói ra nghi vấn trong lòng. Cũng là giải thích một chút cho hai người còn lại. Minh Lạc Uyên thầm nghĩ muốn giết kẻ gây thương tổn trên người Liễu Khanh Nhan, trừ chuyện liên quan Liễu Khanh Nhan, chuyện tình khác hắn không quan tâm, còn Chiến Phong chuyên bắt yêu hàng ma đâu nghĩ đến cái gì khác, trong tư tưởng hắn diệt trừ yêu ma là nhiệm vụ chọn lựa đầu tiên.
“Câu chuyện có chút dài, các ngươi khẳng định rất kỳ quái vì sao ta không có thân thể, lại vi phạm âm dương luân hồi, dùng hồn phách ở lại nhân gian, các ngươi có biết, ta tại sao phải biến thành cái dạng này không?”
Thiếu niên nói ra, vô cùng oán hận, cũng không cam lòng.
“Ngươi nói là chỉ có ba người các ngươi. Không chỉ như thế, còn có rất nhiều đạo sĩ bắt yêu đạo hạnh cao thâm, người tu chân, bọn họ quả thực chính là mất hết nhân tính, nói cái gì bảo vệ dân chúng, kỳ thật chỉ vì mình tư lợi...... Huyền Minh chưa từng tổn thương bọn họ, bọn họ lại......”
Tiểu Ngư Nhi nức nở trong chốc lát, xà yêu chịu đựng đau nhức hóa thành hình người. Lại ôn nhu thuận khí cho thiếu niên, một bên thấp giọng an ủi.
Xem thần sắc ôn nhu sủng nịnh quá ướt át. Ba người nhìn vẻ mặt hung tàn mà bộ dáng làm ra biểu lộ như vậy, đều là lạnh người nội tâm đầy quỷ dị......
Giờ phút này, đại điện yên tĩnh dị thường, chỉ nghe thiếu niên đem chuyện xưa nói ra.
Thiếu niên tên là Tiểu Ngư Nhi, là cô nhi trấn nhỏ dưới núi. Tuy nói là cô nhi, thật ra cũng có vài thân thích, nhưng không ai muốn quan tâm đứa nhỏ này, nói là nó xui xẻo, khắc chết cha mẹ, cũng sẽ khắc chết những người khác.
Trấn trên có người hảo tâm thường cho ít đồ ăn để đứa trẻ sống qua ngày. Dần dần lớn lên, nó cũng học được cách nuôi sống chính mình, thường xuyên giúp người trấn trên làm chút ít việc. Đứa trẻ nhu thuận lại hiểu chuyện, tâm tư đơn thuần, cái miệng nhỏ nhắn cũng rất ngọt, người trấn trên rất thích.
Vào một mùa đông nhiều năm trước, tuyết rơi dày đặc, gần ba tháng không ngừng. Nghe người ta nói, trời sinh dị tượng, tất có đại hung!
Đứa trẻ ở một mình, không có chăn bông, chỉ trải cỏ khô để chống chọi. Mùa đông lạnh muốn chết mà đứa bé phải giẫm lên lớp tuyết dày đặc để ôm cỏ khô vào phòng, bỗng thấy trên giường một cái bánh lớn màu đen! Tiến lên xem xét, thì ra là một con rắn màu đen bị đông lạnh cứng ngắc.