Hai người kia đến rất nhanh, bọn họ tụ tập cùng một chỗ.
“Thì ra bọn họ đều đến nơi đây. Kỳ quái, sao bọn họ không đi đoạt Cửu Thiên Bích Liên mà đều ở đây chém giết?”
Tử Hiên nhìn chung quanh một chút, thật sự là rất nhiều người, tìm không thấy bóng dáng Liễu Khanh Nhan ở chỗ nào.
“Những pháp khí giữ chân bọn họ chỗ này. Bọn họ dĩ nhiên là muốn có được pháp khí nên tranh đoạt. Nhưng pháp khí còn chưa đến trong tay đã bị người khác giết. Những vật này cho dù cầm được đi, bọn họ cũng không dùng được.”
Băng Cơ chuẩn bị xuống dưới. Ở trên đợi chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng đến đó tìm.
“Chờ một chút, ta cảm thấy có chút không đúng.”
Tử Hiên thấy Mặc Dạ cẩn thận như thế cũng không dám lỗ mãng.
“Sao? Có chỗ nào không đúng nói nhanh một chút, đừng chậm trễ thời gian, Khanh Nhan sẽ có nguy hiểm.”
Phía dưới nhiều người như vậy, đao kiếm không có mắt, bọn họ xuống dưới cũng sẽ bị làm cho mệt chết.
“Người trên tế đàn kia hình như bọn họ không thấy, còn những pháp khí nữa, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy kỳ quái?”
Nghe Mặc Dạ nói, Tử Hiên nhìn kỹ lại, thì thấy đúng là như vậy. Những người phía dưới thật sự nhìn không tới trên tế đàn. Người mặc áo choàng màu đen nhìn rất quỷ mỵ, thân ảnh mơ hồ dị thường.
“Đi xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Lời Tử Hiên vừa dứt thân thể liền bay đi. Hắn xuất hiện đã có người thấy, người trên tế đàn cũng thấy. Vừa nhìn thấy có người ngoài tới liền trốn đến góc, hòa vào bóng tối.
“Chạy đúng là rất nhanh.”
Tử Hiên nhụt chí, bất quá như vậy thì hắn có chỗ đặt trên tế đàn, bên chân là những pháp khí.
Vì vật thế này mà đi tranh đoạt đến mất mạng, thật sự đáng giá sao?
“Giết!”
Tiếng gào thét vang lên. Mọi người như ong vỡ tổ tiến lên. Tử Hiên cười khẽ, nhấc chân đá những pháp khí kia. Từng cái, từng cái bị đá vào trung tâm tế đàn, rơi xuống chỗ chứa thứ chất lỏng đen như mực.
Bốn phía tế đàn xuất hiện những sợi tơ màu đỏ như máu quấn quanh. Đã có quá nhiều người chết, một khi xông lên thì không còn tánh mạng. Cảnh tượng thật sự là quá mức quỷ dị.
Tất cả mọi người sửng sốt nhìn Tử Hiên trên tế đàn.
Giống như một vị vương giả bễ nghễ.
Tựa như đã ý thức được nguy hiểm, mọi người không hề hành động, nắm lấy vũ khí trong tay, đề phòng nhìn nhau. Tuy pháp khí quý giá, nhưng tánh mạng còn đáng quý hơn.
“Ngươi... ngươi là ai? Tại sao phải giết chúng ta?”
Một tu chân giả đứng ra, làm bộ như không bị uy hiếp, tận lực kềm chế giọng của mình, nhưng nội tâm của hắn rất sợ hãi.
Tử Hiên đứng ở trên nhìn xuống mặt từng người, nhưng hắn thất vọng. Liễu Khanh Nhan không có trong đám người này.
Mà lúc này tế đàn đột nhiên phát ra ánh hào quang, ngay sau đó tựa như có cái gì đó đang chậm rãi mở ra.
Một cái cửa đá khổng lồ chậm rãi mở ra.
Ánh mắt của tất cả mọi người bị hào quang thu hút. Sau đó một mùi hương hoa sen thơm ngát lan tỏa trong không khí, khiến cho tinh thần mọi người lập tức sảng khoái.
“Là.... là Bích Liên!”
Có người đột nhiên kêu lên.
Tất cả mọi người lần nữa chen chúc hướng vào bên trong.
Mặc Dạ nhanh chóng vào bên trong.
Băng Cơ ở lại tại chỗ nhìn bao quát từ trên cao xuống.
Tử Hiên thì đứng ở trong đám người, nhìn từng người từng người bước qua trước mặt hắn.
“Ở đó.”
Băng Cơ rất nhanh phát hiện Liễu Khanh Nhan trong đám người. Hắn nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Liễu Khanh Nhan.
Băng Cơ đột nhiên xuất hiện, mấy người đi bên cạnh Liễu Khanh Nhan đều như lâm trận, đều muốn xuất vũ khí ra. Bất quá quan trọng trước mắt là tiên thảo, mấy người họ chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Băng Cơ, liền đi rất nhanh tới trước.
“Khanh Nhan có bị làm sao không? Những người xấu kia có làm ngươi bị thương hay không?”
Hắn liền lôi kéo Liễu Khanh Nhan, xem xét từ trên xuống dưới. Y phục trên người hoàn hảo. Sau đó hắn lại muốn kéo cổ áo ra nhìn bên trong...... nhưng bị người khác kéo lại.
“Ngươi đang làm gì đó?”
Băng Cơ không vui. Chẳng lẽ không có thấy hắn đang làm chuyện đứng đắn sao? Hắn đang kiểm tra vết thương nha.
Tử Hiên cũng tức giận. Hắn tới chậm trong chốc lát, người này liền động sắc tâm đối với Khanh Nhan nhà hắn. Thật sự là đáng chết!
“Ta hỏi ngươi đang làm gì? Không có việc gì cởi quần áo người ta làm chi? Ngươi có mắt không, ở đây nhiều người như vậy, ngươi cũng phải giữ ý tứ chứ.”
“Thôi. Con mắt nào của ngươi thấy ta cởi. Ta đang kiểm tra vết thương, phải không Khanh Nhan?”
“......”
Liễu Khanh Nhan tựa như còn mơ mơ màng màng, bước chân đi theo mấy người phía trước. Hai người cũng chỉ có thể cùng đi theo.
“Không phải là trúng nhiếp hồn chứ?”
Tử Hiên có chút lo lắng.
“Á, không có. Vì có chút mệt nhọc. Đúng rồi các ngươi biết đã đi chỗ nào? Khi ta tới đã chứng kiến bọn họ đánh nhau. Ta vốn cũng muốn đi đoạt một món, đáng tiếc, quá nhiều người. Ta vốn đang ở phía trước, kết quả bị người ta chen lấn đẩy đến đằng sau. Ta còn chưa có đánh đã bị người khác đoạt kiếm chạy mất.”
Liễu Khanh Nhan nói lời này cũng không cảm thấy mất mặt.
Băng Cơ nhìn trời. Vì sao hắn đụng phải một nhân vật cực phẩm như thế. Đi đoạt bảo vật thì thôi, còn bị người ta chen lấn đẩy đến góc, mà ngay cả Tiên Kiếm trên tay cũng bị người ta lấy mất. Còn có cực phẩm nào hơn sao.
Tử Hiên cũng thấy kỳ quái là trên người Liễu Khanh Nhan cũng không có một vết thương.
“Bọn chúng không đuổi giết ngươi sao? Ta nhìn thấy bọn chúng gặp người liền chém giết, mà quần áo ngươi rất sạch sẽ.”
Không hề bị bẩn, dù chỉ một hạt bụi.
“Ta cũng không rõ. Ta cũng thấy kỳ quái, nhưng bọn chúng đều không để ý ta......”
Mà Liễu Khanh Nhan cũng tương đối buồn bực. Hoàn toàn không biết mình vào bằng cách nào. Sau khi đi vào đây tất cả mọi người cũng không để ý tới. Nhóm người Tử Hiên cũng không thấy.
“Sau đó thì sao?”
“...... Ngủ.”
Tử Hiên trừng to mắt như là thấy cái gì rất kỳ quái.
“Ngươi ngủ? Như vậy cũng ngủ được?”
Hiện tại hắn thật sự bội phục Liễu Khanh Nhan. Trong khi tất cả mọi người đang đánh đánh giết giết thì Liễu Khanh Nhan an tâm ngủ. Nhưng rồi Tử Hiên lại cảm thán, thật sự là may mắn vì Khanh Nhan ngủ, mà cũng không có ai chạy tới giết.<HunhHn786>
“Đúng vậy, chạy đường xa không nghỉ mệt chết được. Các ngươi lại không thấy, bọn họ cũng không để ý ta. Ta chỉ muốn ngủ. Mà các ngươi vì sao tới trễ như vậy.”
“Khanh Nhan biết mình vào bằng cách nào không?”
Tử Hiên hỏi. Ánh mắt Băng Cơ cũng như hiểu ra. Hắn liền đoán được Liễu Khanh Nhan tính cách như vậy. Người này tựa như không có ý thức được nguy hiểm tồn tại. Người không biết không có tội.
“...... Ngươi nói gì vậy, chẳng lẽ không phải các ngươi dẫn ta đến? Rõ ràng dẫn ta đến, tức chết mà.”
“......”
Liễu Khanh Nhan không nói thì thôi, Liễu Khanh Nhan nói ra còn có thể hù chết người.
“Các ngươi đi làm cái gì lâu như vậy, không còn muốn Cửu Thiên Bích Liên nữa sao. Nhiều người đi đoạt như vậy, còn chúng ta bị bỏ ở phía sau.”
Mọi người hình như đều đi hết sạch, cũng chỉ là còn lại Liễu Khanh Nhan và hai người bọn họ.
Khi đi qua tế đàn, Liễu Khanh Nhan hiếu kỳ liếc mắt nhìn.
“Trong đó có vật gì? Ngươi xem thi thể đã thành thây khô?”
Tử Hiên kéo Liễu Khanh Nhan ra phía sau lưng hắn. Cái tế đàn tản ra mùi máu tươi đến khó thở.
“Khụ, khụ, khụ đây là vật gì, còn hút máu người?”
Băng Cơ ngăn ở phía trước Liễu Khanh Nhan, để ngừa có tình huống phát sinh đột ngột. Nhưng cũng không có bất cứ cái gì xảy ra.
“Loại vật này ở nơi dơ bẩn...... Âm khí nơi này nhiều như vậy, còn tụ tập nhiều người phàm, trong cơ thể người phàm chưa là tiên thể, có rất nhiều dơ bẩn. Máu huyết người phàm là thứ đại bổ đối với người ma tộc. Trong hang động này lại là nơi của một người ma tộc có pháp lực cao.”
Tử Hiên nói ra những suy đoán của mình, cũng chỉ chỉ vào tế đàn còn đang không ngừng hút máu một tu chân giả đã chết. Thân thể của người đó đã khô quắt.
“Ngươi xem, thân thể của hắn đều bị cắn nuốt sạch. Những việc này chỉ có ma tộc hay yêu tộc mới có thể làm. Mà yêu tộc chúng ta nếu muốn làm việc này thì trực tiếp làm, cũng không cần vật dơ bẩn làm gì. Nhìn tế đàn dầy đặc khí màu đen, chắc chắn là một ma tộc, hơn nữa còn là một vị cấp bậc rất cao. Mục đích của hắn chính là muốn dùng động này hút hết máu cùng nội đan của mấy ngàn người phàm đến nơi này...... Tế đàn kia là dùng đối phó Cửu Thiên Bích Liên. Người ma tộc này không chỉ muốn tánh mạng mấy ngàn người phàm, mà ngay cả Cửu Thiên Bích Liên cũng không buông tha.”
Cửu Thiên Bích Liên chính là vật tiên giới ở Giao Trì, cũng là kỳ trân tiên thảo, nuốt vào có thể khôi phục thân thể hoặc gia tăng pháp lực, đối với người tu luyện có tác dụng cực lớn.
Cửu Thiên Bích Liên là một vật tinh khiết nhất. Máu người phàm chưa bỏ đi phàm thai không sạch sẽ. Nếu đem những máu này chiếu vào phía trên Cửu Thiên Bích Liên, tiên khí sẽ không ngừng giảm bớt. Mặc dù còn là tiên vật, nhưng mất đi linh tính.