Băng Cơ dứt khoát không nói lời nào, hiện tại chỉ cần mở miệng chính là đầy tội lỗi.
Tử Hiên không quản Liễu Khanh Nhan nói cái gì, cái đó đều là chính xác.
Trải qua thảo luận kịch liệt, cuối cùng mấy người đi đến chỗ Liễu Khanh Nhan đã nói.
Tử Hiên không nói gì, hắn tin Lạc Hồng Bụi hiện về nguyên hình bị chôn ở dưới một khối đá lót sàn, việc này thì Liễu Khanh Nhan làm được.
“Ngươi đem hắn để ở chỗ này?”
“Có vấn đề gì?”
Liễu Khanh Nhan không có cảm giác mình làm sai cái gì, còn có chút tự ngạo, còn tưởng rằng Tử Hiên là đồng ý cách làm của mình.
“Chỉ có như vậy mới an toàn. Đáng tiếc đặt ở chỗ này vẫn bị người khác tìm được.”
“Ta có thể đưa tay lên trời phát thề, chuyện này ta thật sự không có làm. Yêu tinh kia đối với ta cũng không có tác dụng gì, ta giấu hắn làm cái gì?”
Tử Hiên đang cố gắng tìm kiếm khí tức hay mùi vị gì của Lạc Hồng Bụi. Nhưng cả gian phòng, thậm chí là sơn cốc cũng không có bất luận cái gì liên quan Lạc Hồng Bụi, thật sự biến mất hết.
“Hắn đã không còn trong sơn cốc này, tất cả khí tức đều biến mất.”
Tử Hiên nói thẳng.
“Ngươi có thể xác nhận những người hầu hoặc là cấp dưới đều trung thành và tận tâm. Không có kẻ nào chân ngoài dài hơn chân trong sao?”
Chuyện này ở thế gian có thể nói là thường xuyên nhìn thấy.
Sắc mặt Băng Cơ ngưng trệ, rồi đột nhiên cười to.
“Ngươi hoài nghi người hầu làm sau lưng ta đúng không?”
“Sơn cốc này trừ ngươi ra, thì là những kia, chẳng lẽ tại địa bàn của ngươi còn có những người khác?”
“Người của ta tuyệt đối đáng tin tưởng. Bọn họ không dám làm ra chuyện ta không cho phép, việc đó đối với ta mà nói đó là một loại phản bội.”
Tử Hiên chần chờ một lát, lâm vào trong trầm tư.
Liễu Khanh Nhan đứng ở một bên không nói lời nào.
“Ngươi dùng thần thức xem xét một chút từng người trong sơn động. Ta nói xem xét trong tình huống không có phòng bị.”
“Ngươi là đang hoài nghi thuộc hạ của ta làm loại sự tình này?”
Liễu Khanh Nhan lúc này mở miệng.
“Ngươi cũng không tỏ vẻ gì, tại sao không khiến người khác hoài nghi. Tối thiểu nhất cũng hành động để chứng minh, thay vì chỉ dùng lời nói. Trên thế gian này khó tin nhất chính là nhân tâm, ai biết bọn họ trong nội tâm nghĩ cái gì.”
Băng Cơ bị Liễu Khanh Nhan nói một hồi bị đuối lý. Song phương giằng co trong chốc lát.
“Vậy bây giờ nên làm cái gì? Hồng Trần nếu như ra khỏi cốc, các ngươi là những cao thủ nhưng lại không biết hành tung của hắn.”
Tu vi bị tổn hại, biến hóa cũng không được, đi ra ngoài sơn cốc cũng chỉ là con đường chết.
“Ta đoán, hắn đã không còn trong sơn cốc, có lẽ ở ngoài sơn cốc.”
“Không có khả năng, hắn yếu như vậy sao có thể rời cốc......”
Liễu Khanh Nhan bực bội. Hiện tại mới biết được Lạc Hồng Bụi có bao nhiêu ảnh hưởng đối với mình. Không biết từ lúc nào, Lạc Hồng Bụi luôn ở bên cạnh, lẳng lặng đứng ở bên cạnh, âm thầm ủng hộ, không quản mình làm chuyện gì đều không có bất cứ câu oán thán nào. Hiện tại Hồng Trần không thấy cũng là bởi vì chữa mắt của mình.
Bây giờ oán hận đối với Băng Cơ tăng lên không chỉ một tầng. Tên này là đầu sỏ gây nên chuyện!
Băng Cơ đẩy xe lăn yên lặng co lại một góc. Liễu Khanh Nhan trên mình đầy oán khí cùng tức giận, hắn không cách nào chịu được bị đẩy vào ngục.
“Vậy thì, vậy thì ta sẽ trị liệu mắt của ngươi.”
Xem ra hắn chỉ có thể ủy khuất hạ mình mới có thể giảm bớt sự tức giận của Liễu Khanh Nhan.
“Trị liệu? Vậy tại sao đôi mắt của ta còn mù, ngươi còn muốn kéo dài tới khi nào, hay căn bản không nguyện ý trị liệu cho ta? Ngươi có phải cảm thấy đùa bỡn người khác đặc biệt vui, cho nên chơi nghiện.”
“Cái này, ta.. ta không có ý này, ngươi hiểu lầm......”
Tuy hắn kéo dài để chơi đùa, nhưng không có cảm giác thành tựu!
“Ngươi đem tánh mạnh Hồng Trần ra chơi đùa, bây giờ còn đem ta ra đùa. Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi có tâm tư tiểu nhân sao?”
Băng Cơ cảm thấy đau cả đầu, lại không thể làm cho Liễu Khanh Nhan im lặng. Nếu như nói thêm gì nữa còn không biết sẽ nghe lời kinh khủng nào. Hắn cảm thấy hắn thật xui xẻo.
“Ngươi muốn đùa bỡn ta? Ngươi nghĩ rằng ta dễ đùa giỡn như vậy sao! Ngươi còn trêu chọc ta, xem ta trêu chọc ngươi chết được không!”
“............!!!! “
Trán Băng Cơ treo một giọt mồ hôi lớn, sau lưng mồ hôi ướt đẫm.
Chứng kiến Tử Hiên nghẹn cười ra mặt.
Hừ, dám chê cười ta, hồ ly chết tiệt, hồ ly chờ coi!
Tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
“Ai da, mỹ nhân à, hôm nay khí trời thật tốt. Vừa vặn ta có thể giúp ngươi trị liệu mắt, không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh sẽ khỏi.”
Trong giọng nói có sự nịnh nọt cùng đắc ý.
Tử Hiên không nói gì nhìn bên ngoài trời âm u.
Đây cũng là thời tiết tốt sao? Dám lừa gạt Liễu Khanh Nhan đáng thương sao?
Tử Hiên phát hỏa, nhưng nhìn người đằng sau, lửa giận của hắn bị dập tắt.
Coi như ngươi thức thời!
Đúng rồi phía sau bọn họ còn một người khác, nam tử kia giấu mặt ở sau vành nón màu đen. Hắn cảm thấy có vài phần quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra đã gặp nhau ở nơi nào, chỉ là cảm thấy nhìn quen mắt.
Hắn nhớ rõ ngày đó Băng Cơ phân phó người kia đi lấy vật gì đó mới có thể trị liệu đôi mắt, hiện tại không phải nói trị liệu cho Liễu Khanh Nhan sao. Xem ra, người kia là bị gạt còn không biết.
Không sao, miễn Liễu Khanh Nhan tốt là được. Tử Hiên xấu xa nghĩ như vậy.
Thời điểm Băng Cơ trị liệu rất nghiêm túc và cẩn nhận, cái phần tư thái kia làm người ta kinh ngạc. Có lẽ tại thời điểm làm việc Băng Cơ mới toát ra thần thái này.
Khi trị liệu không cho người ngoài bên cạnh, mà ngay cả một hạ nhân cũng không có. Mọi thứ cần thiết cho việc trị liệu đều để trên một cái bàn thật dài, bày ra chỉnh tề.
Băng Cơ dùng một loại dược liệu màu đen trân quý thoa lên mắt Liễu Khanh Nhan, sau đó tiến hành châm cứu.
Trước khi thực hiện trị liệu Liễu Khanh Nhan đã bị làm ngất xỉu.
Ước chừng qua một nén nhang, Liễu Khanh Nhan mới tỉnh lại.
“Đây là gì?”
Băng Cơ để quyển sách trên tay xuống, đẩy xe lăn tới, bắt lấy bàn tay đang muốn kéo băng vải quấn quanh đầu xuống.
“Ngươi chờ một chút, ta tháo cho ngươi, trong chốc lát ngươi mở mắt chầm chậm......”
Băng vải lấy xuống, Liễu Khanh Nhan từ từ mở mắt. Trước mắt là ánh sáng chói, có chút lóa mắt, nháy nháy mắt mấy cái, Liễu Khanh Nhan dần dần nhìn cảnh vật bốn phía. Đây là một gian phòng đầy các loại đồ vật kỳ quái gì đó, còn có rất nhiều dược liệu. Trước mặt là một nam tử tóc trắng, nam tử cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, y phục thuần trắng, da thịt trắng không thua tuyết ở Thần Tích Tuyết Phong, còn muốn trắng hơn.
Một nam tử phong hoa tuyệt đại lại ngồi ở xe lăn, đang dùng ánh mắt chờ đợi sâu sắc nhìn đối phương.
Trong nội tâm Băng Cơ có chút gấp.
“Như thế nào? Có thể thấy được không?”
Liễu Khanh Nhan tựa như bị đánh thức, sau đó nghiêng đầu chầm chậm gật gật đầu. Băng Cơ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Tuy hắn là đối với y thuật chính mình rất có lòng tin, nhưng cũng không biết vì cái gì trong lòng vẫn có chút khẩn trương sợ hãi. Hắn sợ mình sơ suất điều gì ngoài ý muốn, làm cho người này nhìn không thấy.
Khi Liễu Khanh Nhan còn đang ngủ say hắn suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.
Có lẽ người này thật sự đã ở trong tim mình. Có lẽ những thứ khác vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng cảm giác là không có sai. Nhưng hắn phát hiện Liễu Khanh Nhan giống như đối với hắn không có ấn tượng tốt.
“Ngươi không tệ, là mỹ nam tử.”
Đây là khích lệ hắn à, sao cảm giác lộ ra vẻ châm chọc?
“Cho dù ngươi là mỹ nam tử, ta cũng sẽ không thích ngươi. Tâm tư của ngươi ta đã sớm minh bạch.”
Băng Cơ thất sắc. Trời ạ, hắn rốt cuộc nhìn trúng người này điểm nào. Vì sao lại thích loại người này?