Hồng Hoang.
Từng đợt mùi thơm đồ ăn bay tới, mọi người đều nuốt nước miếng.
Tử Hiên thật sự biết nấu ăn, hơn nữa làm rất ngon.
Tử Hiên xào rau, nấu cơm, làm đậu hũ trăm vị, nấu súp, còn có cá hấp. Món ăn không phải nấu rất nhiều, nhưng thơm ngon. Minh Vũ cơ hồ cắn lưỡi.
“Hô hô, ngon thật nha.”
Bất quá cũng rất cay. Minh Vũ thở ra. Đại thúc thoạt nhìn rất thanh nhã, không nghĩ tới thích ăn cay như vậy. Món cá hấp cay đến chảy nước mắt.
Tử Hiên đã phát hiện, cũng nhớ kỹ, lần sau sẽ làm nhiều món cay hơn cho Liễu Khanh Nhan ăn.
Mấy người họ đều bưng cơm ăn, chưa bao giờ phát hiện ăn cơm cũng ngon như vậy.
Thời điểm nấu cơm Tử Hiên còn thêm nước cốt xương hầm, khiến cho cơm thơm ngon hơn. Khi nấu chín còn lấy cơm cháy ra, cho thêm chút mỡ hành màu vàng thơm phức.
“Tử Hiên, cái kia ta có thể ăn một chút không.”
Cái kia thoạt nhìn thật sự ăn ngon nha!
Minh Vũ liếm liếm môi. Kỳ thật Lạc Hồng Bụi cũng rất muốn ăn, chẳng qua là ngượng ngùng không mở miệng.
Tay nghề Tử Hiên thật sự là không tệ.
“......”
Mấy ánh mắt nhìn qua.
Những đôi mắt trông mong.
Liễu Khanh Nhan đang ăn một chén cơm với cá hấp, duỗi cổ ra nhìn. Còn có chút không nỡ, không ăn nhanh một chút sẽ bị những người khác ăn hết. Liễu Khanh Nhan hít thật sâu một hơi, trán có vài giọt mồ hôi lăn xuống.
“Cái này không có phần của các ngươi. Cơm có nhiều, miếng cháy thì ít, chỉ cho Khanh Nhan ăn. Các ngươi đều là yêu ma cần gì ăn, cho các ngươi cơm ăn cũng đã đủ rồi.”
Tử Hiên vừa nói, vừa đem lòng đỏ trứng quét lên mấy miếng cơm cháy, rồi dùng sạn chiên sơ qua, sau đó đem đặt vào đĩa. Hắn còn lấy ít nước sốt của cá hấp đổ lên. Mùi thơm bốc lên đã làm mấy người xung quanh thèm thuồng.
“Ăn thử đi Khanh Nhan, hương vị hẳn là không tệ.”
Tử Hiên đem một miếng cơm cháy đưa tới. Minh Vũ chảy nước miếng, tầm mắt theo tay Tử Hiên mãi cho đến khi đến tay Khanh Nhan. Nhìn Khanh Nhan cầm một khối to, yết hầu bỗng nhúc nhích, nuốt nước miếng một cái ực. Nhìn đại thúc ăn ngon, ánh mắt vì thỏa mãn cùng hưởng thụ cũng mị lên.
“......”
Minh Vũ nhìn miếng cơm cháy giảm bớt từng chút.
“Như thế nào? Ăn ngon phải không?”
Tử Hiên tỉ mỉ chế biến nên món cơm cháy đặc biệt thơm ngon, thêm nước sốt cá cay thì chính là mỹ vị thượng đẳng. Liễu Khanh Nhan ăn rất sung sướng, miệng không nỡ dịch chuyển khỏi miếng cơm, không nói chuyện, chỉ ừ ừ vài tiếng, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
“...... Đại thúc?”
Minh Vũ bưng bát cơm với đôi mắt trông mong, khóe miệng còn dính chất lỏng trong suốt khả nghi. Hắn thật sự rất muốn ăn. Đại thúc ăn ngon như vậy, món kia khẳng định là rất ngon. Minh Vũ thích ăn. Hắn cảm thấy thú vui nhân gian chính là món ăn ngon, vĩnh viễn ăn không chán.
“Cái gì?”
Liễu Khanh Nhan liếm liếm khóe môi, có một hạt cơm màu vàng dính ở bên miệng. Cái lưỡi màu hồng nhạt chợt ẩn hiện.
“Muốn ăn......”
Đại thúc so với miếng cơm cháy càng ngon miệng.
Âm thanh nuốt nước miếng càng lớn. Băng Cơ và mấy người còn lại cũng nhìn Liễu Khanh Nhan nhai nuốt. Họ đều không ăn cơm.
Liễu Khanh Nhan nhìn nhìn mấy miếng cơm cháy còn thừa không nhiều, lại nhìn mấy người kia đều là đôi mắt trông mong. Nhịn xuống, Liễu Khanh Nhan gắp một miếng cho Minh Vũ.
“Ăn đi, lần sau nói Tử Hiên làm nhiều hơn một chút.”
Minh Vũ liền mở rộng miệng. To nhất có thể....
“Đại thúc... đại thúc đút cho ta ăn đi.”
Minh Vũ làm nũng, há to miệng ngậm hết một khối lớn, nhai rắc rắc, ăn hết. Khóe môi Liễu Khanh Nhan giật giật.<HunhHn786>
Băng Cơ đem bát cơm duỗi ra đặt ở trước mặt Liễu Khanh Nhan.
“......”
Sau đó, quang minh chính đại nhìn miếng cơm cháy.
Cho Minh Vũ sao không cho ta, có phải là bất công quá mức?
Ánh mắt Băng Cơ đã thay lời nói, thể hiện cực kỳ tàn ác.
Lạc Hồng Bụi đem chén vươn ra, cuối cùng là Mặc Dạ.
“......”
Bất đắc dĩ, Liễu Khanh Nhan lấy cho mỗi người một miếng, cuối cùng trong bát mọi người đều có cơm cháy. Tử Hiên tức muốn chết. Những thứ này hắn thật vất vả làm cho Khanh Nhan nhà hắn ăn. Bọn không có lương tâm này sao giành với Khanh Nhan?
“À...... Đây là...? Cho ta?”
Liễu Khanh Nhan gật đầu.
“Chỉ có Khanh Nhan tốt, còn nhớ tới ta.”
Trong mâm chỉ còn một cái, Minh Vũ cũng đoạt lấy ăn hết. Khi nhìn cái mâm còn dính ít hạt cơm cháy, hắn cúi xuống lè lưỡi liềm, hình tượng mỹ nhân đúng là không còn.
“Lần sau làm nhiều một chút.”
Liễu Khanh Nhan nhắc nhở Tử Hiên, trong nội tâm có chút buồn bực. Xem ra ở chung nhiều người cũng không phải chuyện tốt, món ăn ngon phải phân chia cho nhiều người như vậy.
Bất quá, thật sự ăn rất ngon.
Sau đó mọi người cùng nhau ăn cơm, Liễu Khanh Nhan cũng cảm thấy càng ngon.
Vùi đầu đại chiến với món cá, Liễu Khanh Nhan bị ớt cay làm sặc, ho đến nước mắt chảy xuống. Lúc này sau lưng bay tới một mùi hương nhàn nhạt. Một khăn tay màu trắng đưa qua, trên mặt khăn còn thêu một đóa hoa lan. Liễu Khanh Nhan quay đầu nhìn về phía đằng sau.
Một bộ quần áo lụa màu trắng, búi tóc cao cao, dáng người thon gầy, dung mạo có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn.
“Cô nương là ai?”
Liễu Khanh Nhan nghi hoặc.
Tử Hiên cùng Lạc Hồng Bụi sắc mặt biến đổi. Nụ cười thối lui, như lâm đại địch.
Người này thật đúng là không biết tốt xấu, còn dám tiếp cận chiêu dụ Khanh Nhan nhà hắn, quả thực nhịn không được, nhịn không được.
“Ta sao? Chỉ là một nữ tử vô danh, nhìn thấy công tử ho nhiều như vậy, liền đưa khăn cho. À, chỗ các người thật sự là náo nhiệt, món ăn xem ra rất ngon nha.”
Giọng của nàng mờ ảo, dịu dàng, nghe vào lỗ tai khiến đầu óc tê dại.
“...... Thật không? Đây là công lao của Tử Hiên.”
Liễu Khanh Nhan chỉ vào Tử Hiên.
Mùi hương của cô nương này rất dễ chịu, có chút hỗn loạn muốn ngủ.
“Hừ!”
Tử Hiên hừ lạnh.
Nữ nhân này không biết xấu hổ. Có Tử Hiên ta ở nơi này còn dám dùng mị thuật đầu độc Khanh Nhan nhà ta. Thật sự là đáng giận!
Trong mắt Tử Hiên bắn ra trận trận sát ý.
Nàng kia có chút dừng lại, sắc mặt trắng bệch, bất quá vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười.
Liễu Khanh Nhan cũng thanh tỉnh ít nhiều, bất quá còn chưa biết là vì cô nương này gây ra.
“Công tử nghe như thế này được không? Chỗ này có nhiều thức ăn, tỷ muội chúng ta bên kia lần này tới không có mang đủ đồ dùng. Có thể cho chúng ta mượn một ít hay không. Ta cũng không lấy không đồ đạc của các người, sẽ trao đổi bằng ngân lượng.”
Nữ tử xấu hổ nói.
Cũng lấy ra một cái túi thêu nhỏ đưa cho Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan chỉ nhìn mà không tiếp nhận.
“Đây chỉ là một bữa cơm mà thôi......”
“Thì ra là xin cơm?”
Minh Vũ nói thẳng, ngây ngô chớp mắt, ra vẻ vô tội.
Nữ tử kia giận đến đỉnh đầu bốc khói. Nàng cố nhịn, sau đó cười nói.
“Đâu có, chỉ là mượn một ít, sau này sẽ trả...... Nếu như bên này có gì cần cứ nói, tỷ muội của ta sẽ hết sức vui vẻ trợ giúp.”
Nàng cười khẽ, ánh mắt thoạt nhìn đơn thuần, chỉ là trong đó hiện lên một ít tà mị.
“Mượn? Ở trong này mà mượn? Ăn đến khi nào còn chưa biết, có đủ đến khi ra ngoài hay không. Chúng ta không biết ai ở đây. Hơn nữa, chúng ta cũng không đủ ăn sao có thể cho ngươi mượn.”
Nàng hung hăng trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt thanh thuần tràn đầy độc ác.
Sau đó nàng lại nhìn về phía Liễu Khanh Nhan với nét mặt tươi cười.
“Công tử thấy thế nào?”
Nàng làm nũng, cứng rắn đem cái túi thơm kín đáo đưa cho Liễu Khanh Nhan.
“Ta, cái này, ta......”
Liễu Khanh Nhan lui về phía sau. Cô nương này so với nam tử còn khủng bố hơn mười phần, trong nội tâm Liễu Khanh Nhan thấy phản cảm không thôi.
Minh Vũ vùi đầu ăn, còn nói.
“Ăn xong rồi, ăn xong rồi, chúng ta ăn còn không đủ.”
Tử Hiên cùng Lạc Hồng Bụi cũng biết ý Minh Vũ, cũng tăng tốc độ ăn cơm. Trong lúc nhất thời liền chứng kiến mấy đôi đũa không ngừng bay múa. Mấy lần lên xuống, bát đĩa không đã bày ra bừa bộn đầy đất.
“Chúng ta cũng không có đủ ăn.”
Liễu Khanh Nhan bình tĩnh cự tuyệt.
Cô nương này tuy xinh đẹp, nhưng cho cảm giác là lạ, không thể nói là vì sao, nhưng cứ cảm giác không thoải mái.
“Như vậy à, vậy thôi. Công tử, nếu sau này có cần bất kỳ gì, cứ việc nói một tiếng, Mị Nhi sẽ hết sức giúp công tử.”
Mị Nhi nói xong, liền kéo váy lụa trắng thật dài rời đi.
“Đại thúc, nàng là đến câu dẫn ngươi.”
Minh Vũ rầu rĩ không vui.
“......”
Trên tay Liễu Khanh Nhan còn có cái túi thơm. Tử Hiên đoạt lấy, liền ném vào than củi của bếp lò, chẳng mấy chốc cháy sạch sẽ.
“Ngươi, đây là......”