“...... Các ngươi?”
Minh Lạc Uyên không kịp giải thích, Liễu Khanh Nhan phản ứng đầu tiên là muốn thoát khỏi vòng tay trói buộc.
“Cẩn thận!”
“Buông ra, ta có thể......”
Thói quen đặt tay lên bội kiếm bên hông, lại phát hiện bên hông không còn kiếm, đồng thời Liễu Khanh Nhan phát hiện pháp lực trong cơ thể không còn một nửa ngày xưa lại tán loạn không thể dùng.
Nhưng mà người cá này chần chờ một chút, mục tiêu của hắn rất rõ ràng chính là Liễu Khanh Nhan không thể nghi ngờ.
Phía trước Minh Vũ đã không có đường đi, phía trước bắt đầu rộng lớn, không còn lối đi nhỏ. Phần đông yêu tinh đang ở một bên xem kịch vui, ba người nếu là đi ra ngoài nhất định bị bao vây.
“Này, ngươi đừng bắt đại thúc, bắt ta được không?”
Minh Vũ quay ngược lại cố gắng mặc cả cùng người cá. Hắn cũng chỉ nói một câu, sao biết được người cá dùng giọng điệu cực độ tối tăm cùng oán độc, lạnh lùng nói.
“Ngươi, chưa đủ tư cách!”
Minh Vũ tâm tình không tốt, lại thêm e ngại người cá cũng không dám tiến lên.
Minh Lạc Uyên đối phó người cá kia không nổi, Liễu Khanh Nhan pháp lực còn yếu, năng lực tự bảo vệ mình đều không có. Khi Liễu Khanh Nhan giãy dụa chuẩn bị đứng dậy từ trong ngực Minh Lạc Uyên, trong tích tắc người cá kia xông lại, dùng cánh tay ẩm ướt lạnh như băng bắt lấy cánh tay Liễu Khanh Nhan. Do quá nhanh Minh Lạc Uyên trở tay không kịp, chỉ bắt được mắt cá chân Liễu Khanh Nhan, người bị nắm kinh hãi thét một tiếng làm cho hắn vô ý thức buông tay, lập tức không còn thấy thân ảnh đâu nữa.
Không có bất kỳ chần chờ, Minh Lạc Uyên vội đuổi theo.
Minh Vũ cắn môi, hơi có chút khó xử, thần sắc do dự bất định.
“Làm sao ngươi trong này?”
Một giọng nói tà mị vang lên, Minh Vũ không cần nhìn cũng biết người tới là người phương nào.
“Đại thúc bị bắt đi rồi......”
Từ tối hôm qua đại thúc liên tiếp bị bắt, Minh Vũ nghĩ đến đây cũng có chút buồn bực. Hắn và đại thúc ở chung thời gian không nhiều lắm. Hắn có chút không nỡ. Cảm giác giống như bảo bối của mình bị người khác cướp đi, loại cảm giác thân thể bị cắt đi thứ gì đó làm cho hắn mười phần không thoải mái. Hắn nghĩ nghĩ, hẳn vì người nọ là Liễu Khanh Nhan mới có thể như thế.
Lạc Hồng Bụi sắc mặt u ám, giọng có chút lạnh lùng
“...... Là ai?”
“Là một người cá.”
“Người cá?...... không phải không để lại dấu vết gần hai ngàn năm sao, không tốt! Đã xảy ra chuyện......”
Rõ ràng lo lắng cùng tự trách, giọng điệu đau lòng. Lời Lạc Hồng Bụi đứt ngang, nhìn theo cái dấu vết trên mặt đất nhanh chóng đuổi theo.
Minh Vũ có chút ngẩn người, nhưng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, luôn do dự cuối cùng đi theo ở phía sau. Hắn vượt qua cả hai người phía trước. Họ đuổi theo cho đến khi gặp phải cái hố sâu không thấy đáy, mà trong đường hầm lại không có một tia ánh sáng. Bọn họ đi vào một lối đi do người cá phá vỡ bức tường tạo nên.
Người cá giống như rất nóng vội, rất vội vàng, hắn không còn đi vòng quanh tìm đường mà dùng lực phá vỡ vách tường. Người cá lực phá hoại phi thường lớn, đồng thời cũng làm thân thể hắn bị thương tổn cực lớn......
Không biết là bởi vì dùng lực vô cùng lớn để phá hoại từơng hay còn có nguyên nhân khác mà đuôi cá màu đen bắt đầu ướt sũng chảy dịch nhờn chứng tỏ người cá mất nước. Nhưng mà sự tình không có đơn giản như vậy, lớp vẩy cá màu đen đang không ngừng tróc ra, mang theo máu......
Khóa sắt hư vô kia xuyên qua đuôi cá trong nháy mắt phát ra ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc chói lòa. Linh khí càng ngày càng nhiều, các chữ Phạn văn màu vàng không ngừng theo cái khóa sắt tỏa ra, rồi như bị hút vào lớp da màu đen của đuôi cá. Mỗi lần chữ Phạn văn màu vàng kia bị hút vào là giống như có một bàn tay vô hình gỡ từng cái vẩy cá cứng rắn kia rơi xuống, khi một cái vẩy tróc ra chỗ da bị đốt trọi hiện ra màu đen chết chóc.
Nhưng mà, hắn dù bị thương lớn như thế thống khổ như thế, cũng không một tiếng than, cho dù là ẩn nhẫn kêu rên cũng không có.
Mặc dù là đang ở bên trong động nhưng Liễu Khanh Nhan cảm giác hẳn bây giờ là buổi sáng sớm. Những tia nắng của ánh bình minh xuyên qua khe hở chiếu vào bên trong, chiếu lên thân mình người cá.
Một khắc trước người cá còn mạnh mẽ, đột nhiên như là bị tạt nước sôi nóng hổi, kịch liệt run rẩy vảy màu đen bị tróc ra, mang theo máu me.
“ Hí....!”
Một tiếng rên ẩn nhẫn vang lên. Lực của bàn tay tăng thêm, Liễu Khanh Nhan hoài nghi bờ vai của mình đã bị bóp nát.
Người cá lấy tay còn lại che mắt, nhanh chóng trốn vào trong bóng tối, tâm tình của hắn trở nên nôn nóng, phiền muộn, thậm chí còn lộ ra khủng hoảng.
Hắn sợ hãi ánh sáng.
Liễu Khanh Nhan suy đoán như thế. Liễu Khanh Nhan muốn thoát khỏi cũng không được, chỉ lặng lẽ dùng móng tay đánh ký hiệu trên vách tường, hy vọng Minh Lạc Uyên đằng sau đuổi tới có thể chú ý nhận ra.
“Bùm!”
Lại một mặt vách tường bị đánh cho nát bấy.
Hắn là một người cá Hải Hoàng màu đen phải trốn tránh ở trong bóng đêm hắc ám, ánh sáng ban ngày làm bỏng thân thể của hắn, có thể đốt cháy hắn biến thành một bộ xương khô. Giờ khắc này, cho dù là toàn thân đầy máu, thân bị đốt trọi thành tro, hắn cũng muốn đem người này bắt đi.
Không còn thời gian.
Đã hai ngàn năm, hắn bị khóa hai ngàn năm, đời đời kiếp kiếp bị cái khóa sắt buộc chặt, bị chịu các loại tra tấn, không thể nhìn thấy bên ngoài, không thể ra ánh sáng, chỉ khi ánh tà dương của hoàng hôn xuất hiện hắn mới có thể đi ra ngoài.
Hai chân của hắn biến thành đuôi cá, không thể đi bình thường như vậy làm sao có thể chạy trốn?
Nếu cứ bị nhốt tại nơi tối đen như mực thì vĩnh viễn không thấy được ánh sáng, vĩnh viễn không thể ra chỗ ánh sáng thì sao gặp người kia......
Đã hai ngàn năm không có gặp mặt......
Hắn chỉ có thể hoạt động trong đêm tối, ban ngày pháp lực của hắn yếu muốn chết. Để tự bảo vệ mình đã là vấn đề, pháp lực của hắn, linh hồn của hắn suy yếu giống một ngọn đèn trong gió chập chờn sắp tắt.
Người kia là một nam tử cao ngạo không ai bì nổi, chỉ có thể hoạt động ban ngày, vào ban ngày pháp lực của hắn cường đại không ai có thể so. Nhưng mà, người nọ cũng bị phong ấn giam cầm, dù cho người nọ chưa bao giờ nói, đến buổi tối, Phạn ngữ lại xuất hiện......
Bọn họ một người ban ngày, một người trong đêm tối, hai ngàn năm qua chưa từng thấy nhau một lần......
Hai ngàn năm trước, bọn họ là một đôi yêu nhau làm tam giới nổi điên nổi giận......
Hắn là người cá màu đen, là Hải Hoàng, là một thành viên hoàng tộc cao quý, người kế thừa phụ nghiệp, sống trong biển sâu vô tận.
Phạn Ngữ chính là Ma Tôn cấp bậc cao nhất của ma tộc, tu luyện nhiều năm, bởi vì thông tuệ thiên tư, có tuệ căn lĩnh ngộ khá cao tam giới ít có. Tạo nghệ thâm hậu lĩnh ngộ thiên cơ càng có được sinh mạng vô cùng dài. Ở ma giới tự lập Vương, thống trị ma giới trong một thời gian không phải ngắn.
Hai người bọn họ đều làm Vương một phương, có được pháp lực cao cường, được hưởng vô vàng quyền lợi. Hai người không cùng một giới không cùng một đường, hết lần này tới lần khác không hề liên quan lại yêu nhau, do yêu nhau mà sinh ra bi kịch.....
Người cá thở dài, có thể coi là là như vậy hắn cũng chưa từng có hối hận.
Tam giới: nhân giới, yêu giới, ma giới, ngày xưa phân chia rõ ràng, tự mình không thể bước qua giới hạn, hiện tại có thể nói là tam giới hỗn loạn, có rất nhiều người vi phạm. Hai ngàn năm qua, hắn bắt tới vô số kể người, lại không có một người nào có đủ điều kiện như ý. Hoặc pháp lực thấp, hay tâm tư không tinh khiết, linh hồn không sạch sẽ, những người này chẳng những không có giải trừ được phong ấn, ngược lại khiến cho linh lực phong ấn từ từ mở rộng thêm.
Nhưng mà, hắn đã đợi không kịp.
Thời gian càng lâu, linh lực phong ấn càng ngày càng hùng hậu, muốn đi ra ngoài không biết là năm nào tháng nào. Hôm nay yêu ma trổi dậy, rất nhiều yêu ma bị phong ấn đã lâu bị thoát ra, tràn ra nhân giới. Sau hai ngàn năm yêu ma trở về bắt đầu trả hận, nhân giới nhất định gặp đại nạn.
Hắn vốn là yêu, Phạn Ngữ là ma, yêu ma đồng quy.
Nhưng mà kẻ đưa bọn họ vây hãm lại là nhân giới, nếu muốn giải cứu bọn họ cũng chỉ có thể là nhân giới. Mà muốn giải cứu họ phải tìm một người có linh hồn sạch sẽ thuần khiết, không bị thế tục làm dơ bẩn, có tuệ nhãn tuệ căn, còn phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ, không tham niệm, vô tư dục.