Đi khỏi thôn nhỏ nửa ngày đường, mấy người họ tìm một chỗ bóng râm mát đợi người. Hạt Đậu Đỏ đã nói bọn họ đợi một hồi hắn sẽ nhanh chóng đến.
Liễu Khanh Nhan ngồi ở trên một tảng đá lớn. Tử Hiên ngồi ở một bên tay nâng má trong trạng thái suy tư. Minh Vũ thì làm bộ dáng yếu đuối tựa vào vai Liễu Khanh Nhan.
“Đến rồi.”
Minh Vũ bỗng hô lên.
Mấy người họ liền thấy cuối đường có một điểm đen nho nhỏ. Thân ảnh di chuyển rất mau, chỉ bằng thời gian một hơi thở, thiếu niên kia đã trước mặt họ.
“Đi thôi.”
Thiếu niên mặt lạnh, không thích bị người khác nhìn như vậy.
Tử Hiên dò xét, lành lạnh nói.
“Hơi thở cũng không gấp nha.”
“Tử Hiên không cần phải hồ đồ, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, đi trước nói sau.”
Liễu Khanh Nhan nói với Tử Hiên như thế, sau đó nhìn thiếu niên kia nói.
“Vậy đi thôi, chúng ta có cần chuẩn bị gì hay không?”
“Không cần.”
Huyền Minh nói không sai. Thiếu niên không thấy Huyền Minh trước mặt, hắn đi xuyên qua thân thể của Huyền Minh mà không có phát hiện.
Mấy người họ cứ như vậy vào núi.
Giờ này là giữa trưa, mặt trời trên cao chiếu xuống.
Thiếu niên lựa chọn một đường nhỏ cực kỳ vắng vẻ, quanh co. Đường rất nhỏ, cũng rất hẹp, hai bên đều là cỏ dại thật cao và sắc bén như đao. Cỏ dại cao khoảng đầu người cao to. Con đường này cũng là trải qua rất nhiều năm bị giẫm đạp mới tạo ra. Mấy người họ đi nối đuôi liên tiếp tiến lên phía trước.
Sương mù màu trắng bắt đầu bao trùm. Phía trước đã nhìn không thấy xa, chỉ có thể đi theo người trước mặt. Phía trước Liễu Khanh Nhan là Tử Hiên, phía trước Tử Hiên là Băng Cơ, nhưng đã nhìn không thấy bóng dáng. Phía sau của Liễu Khanh Nhan là Minh Vũ, mà Mặc Dạ đi sau cùng hậu thuẫn.<HunhHn786>
“Xì xào, xào xạc......”
Những cây cỏ dại dày đặc cao to không ngừng phát ra âm thanh, như tiếng sóng biển, như tiếng rít, từng đợt, từng đợt tập kích lỗ tai mọi người.
Khí tức đã không ngừng giảm xuống.
Liễu Khanh Nhan phát hiện tóc dính không ít hơi nước. Sương mù làm ướt cả lông mi, trước mắt bắt đầu có chút mơ hồ.
Đột nhiên, dưới chân dẫm lên một vật gì đó khác thường. Liễu Khanh Nhan rất muốn biết những thứ kia là cái gì, tự cảm thấy thứ mình dẫm lên không là cái gì tốt.
Ngay khi còn hết sức hoảng hốt, chân bị vướng vào vật gì đó, từ phía sau lại có lực đẩy tới một cái, cả người Liễu Khanh Nhan liền mất đi trọng tâm, té nhào xuống. Giờ phút này trong đầu Liễu Khanh Nhan như bị khống chế, không thể điều khiển hoạt động của bản thân, chỉ có thể vươn cánh tay, dùng tư thế rất xấu hổ té xuống.
“Ui......”
Trán tựa như đụng vào cái gì đó thô cứng, Liễu Khanh Nhan đau đến nhíu mày, sắc mặt không tốt, mở mắt ra muốn nhìn xem đụng vào vật gì. Mặt còn dán trên mặt đất, Liễu Khanh Nhan cảm thấy miệng còn có chút đau, môi có khả năng bị đập mà rách.
Liễu Khanh Nhan mở mắt ra, trước mắt chính là hai cái lỗ đen sì, không lớn hơn quả hạnh. Hạ tầm mắt xuống đã thấy một cái mặt trắng bệch hiện ra sáng bóng như ngọc thạch. Xuống chút nữa là hai gò má gầy teo khô héo, nơi miệng còn chặt dán là hai hàm răng!
Mặt Liễu Khanh Nhan đụng phải một đầu lâu. Liễu Khanh Nhan ngây ngốc nhìn xuống vật vướng ở chân, chính là khung xương sườn.
Cũng không biết có phải bởi vì sương mù gây ảo giác hay không, Liễu Khanh Nhan trong mơ hồ thấy bộ xương khô giật giật, có chút dáng vẻ phẫn nộ. Mấy ngón tay trên bàn tay để hai bên sườn khép lại, móng vuốt trắng hếu bắt lấy trên mắt cá chân Liễu Khanh Nhan.
“Lạch cạch, lạch cạch......”
Tuyệt đối không phải Liễu Khanh Nhan cử động. Là hàm răng phía dưới. Hàm răng hở ra một đường rảnh, hai hàm răng trong miệng khua vào nhau, tựa như thật vui vẻ....
“A....!!!”
Liễu Khanh Nhan vừa hôn môi một bộ xương khô.
Chuyện này, chuyện này sao có thể!!!
Liễu Khanh Nhan không thể bình tĩnh, sợ hãi nên tim đập nhanh hơn. Bối rối hết sức, Liễu Khanh Nhan nghĩ đến bỏ chạy, rời xa địa phương quỷ quái này.
Chỗ này thật sự là quá kinh khủng.
“Đại thúc......”
“Khanh Nhan!!!!”
“Khanh Nhan......”
“Khanh Nhan............”
Tiếng kêu không dứt bên tai, giờ phút này Liễu Khanh Nhan không nghe lọt tai, trong nội tâm toàn bộ là sợ hãi thay thế.
Tử Hiên đang muốn quay đầu nhìn Liễu Khanh Nhan đã xảy ra chuyện gì, nhưng con đường này quá chật hẹp, muốn xoay người cũng không phải chuyện dễ dàng. Minh Vũ cách Liễu Khanh Nhan gần nhất, hắn vươn tay lại vừa vặn chộp vào đùi Liễu Khanh Nhan, càng khiến Liễu Khanh Nhan sợ hãi.
“Buông ra! Mau buông ra!!!”
“Đại thúc, đại thúc, ngươi làm sao vậy? Đại thúc......”
Sương mù rất dày, Minh Vũ cúi đầu mới có thể nhìn thấy Liễu Khanh Nhan ngã trên mặt đất.
Lúc này, từ trên mặt đất truyền đến một tiếng cười quái dị, có chút đắc ý, cũng có chút cao hứng.
“ Lạch cạch, lạch cạch....”
Xương hàm trên và xương hàm dưới khua vào nhau phát ra âm thanh. Liễu Khanh Nhan nghe rất rõ ràng.
Khi ngẩng đầu nhìn, Liễu Khanh Nhan đối mặt cùng đầu lâu. Hai hốc mắt đen sì tựa như phát sáng, một đốm sáng màu xanh lục.
Nếu như mới vừa rồi là sợ hãi, hiện tại chính là kinh hãi! Liễu Khanh Nhan dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay đứng lên. Cũng chẳng quan tâm vật gì bắt lấy chân của mình, Liễu Khanh Nhan bỏ chạy.
Khi Liễu Khanh Nhan đứng lên, dưới chân lại vang lên âm thanh quái dị. Cái đầu lâu đang thức tỉnh, đang có chút ít mờ mịt ngẩng đầu.
Rắc!
Đầu lâu lại bị dẫm lên, dìm trong đất bùn. Đầu vặn vẹo, lệch một bên, con mắt đen sì không ngừng phát sáng lập loè.
Liễu Khanh Nhan cũng ý thức được mình thật sự lại dẫm lên vật gì đó, chân hơi cứng ngắc hạ xuống, sau đó hoàn toàn không để ý phong độ sợ hãi kêu một tiếng. Bị cả kinh hô lập tức hỗn loạn, bước chân cũng loạn, Liễu Khanh Nhan không còn lo lắng bị những cây cỏ cắt đứt da thịt mình.
Sương mù thật sự là quá dày, tiếng vang rắc rắc càng lúc càng lớn, trên mình Liễu Khanh Nhan là những vết thương chồng chất.
Lúc này một bàn tay vươn ra túm cánh tay Liễu Khanh Nhan.
“Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
Giọng nói rất quen thuộc, nhưng Liễu Khanh Nhan lại nhớ không nổi là ai, cảm giác mình hình như là đang nằm mơ.
“Là ai? Là ai đó?”
“Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
Bàn tay kia đụng vào Liễu Khanh Nhan rồi lại buông ra. Liễu Khanh Nhan tưởng Minh Vũ lại trêu mình, nhưng quay đầu lại chỉ là sương trắng.
“Là ai? Là ai đang gọi ta? Tử Hiên, ngươi ở đâu?”
Liễu Khanh Nhan lúc này mới ý thức được bên cạnh của mình đã không có người, nhịn không được nhìn mặt đất. Khá tốt, không có gì cả!
“Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
Giọng kia vẫn còn đang gọi, nghe tựa như là Tử Hiên, nhưng giọng khàn khàn.
“Minh Vũ? Minh Vũ, ngươi ở đâu?”
Âm thanh kỳ quái lại vang lên, như từng bước một tới gần.
Nhóm bọn họ có vài người, vừa rồi còn nghe được giọng của bọn họ gọi, hiện tại cái gì cũng nghe không được. Sao biến mất hết...
Liễu Khanh Nhan run rẩy, trên tay không có pháp khí, duy nhất chỉ còn một miếng ngọc giấu ở trong thân thể.
Tay nắm ngọc, Liễu Khanh Nhan thử đi lên phía trước. Kỳ quái là bên cạnh đã không còn những cây cỏ dại. Lúc này sau lưng tựa như truyền đến tiếng bước chân, từng bước một hướng tới gần.
Liễu Khanh Nhan cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ. Sương trắng làm cho thấy không rõ người, chỉ là thấy có một bóng dáng hướng tới gần.
“Là ai? Ai đó? Là...... Là Tử Hiên sao?”
Liễu Khanh Nhan cảm thấy cổ họng khô khốc, nuốt nuốt nước miếng.
“Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
Là giọng Tử Hiên.
Giờ khắc này, Liễu Khanh Nhan bị kích động muốn khóc, nghe được một giọng quen thuộc, vội vàng chạy tới, liền bổ nhào vào trong ngực người đối diện, nhiệt tình ôm người kia.
“Tử Hiên, ngươi làm cái gì không nói chuyện, làm cho ta đây khẩn trương.”
Liễu Khanh Nhan oán giận nói.
“Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
“...... Kỳ quái sao ngươi biến thành gầy như vậy... Giống như là một bộ xương khô......”
Bộ xương khô......
Người nào đó lúc này mới ngẩng đầu, trừng to mắt, ánh mắt tràn đầy không thể tin. Trước mặt rõ ràng chính là một bộ xương khô! Hơn nữa còn là một bộ xương khô vặn vẹo!
“Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
Bộ xương khô đang nói...... Gọi tên của Liễu Khanh Nhan......
Liễu Khanh Nhan há to mồm.